Ô nhiễm không khí gây đột biến gene ở thai nhiMỹ Linh |
Tính độc hại của không khí bẩn có thể tác động đến nhiều thế hệ. Thử nghiệm trên chuột cho thấy, một số đột biến gene do các hạt chất trong không khí gây nên có thể di truyền từ cha sang con qua tinh trùng. Hiện tượng này cũng có thể xảy ra ở người. Những con chuột đực thường xuyên hít thở không khí ô nhiễm từ các nhà máy thép dễ có những đứa con bị đột biến gene hơn những con sống ở nơi trong lành, tiến sĩ James Quinn thuộc Đại học Đại học McMaster, Toronto, cho biết. James Quinn và cộng sự đã tìm hiểu về hiện tượng di truyền đột biến gene do ô nhiễm không khí gây nên qua các thế hệ. Họ đã nhốt hai nhóm chuột trong các chuồng khác nhau, nằm theo hướng gió đi qua các nhà máy thép trong vòng 10 tuần. Một nhóm được hít thở không khí đã qua xử lý HEPA - thiết bị lọc khí hiệu quả cao có khả năng loại bỏ những phần tử cực nhỏ. Nhóm kia được tự do tiếp nhận tất cả những gì gió mang tới. Sau đó, các con của hai nhóm chuột này được kiểm tra đột biến ADN. Kết quả là thế hệ sau của nhóm hít thở không khí thô có tỷ lệ đột biến cao hơn nhóm kia 52%. Theo Quinn, những biến đổi gene trong tinh trùng có thể coi là một kiểu tổn thương ADN, do đó tiềm tàng mầm bệnh mà hiện nay người ta chưa thể xác định được. Nhóm nghi ngờ có sự tham gia của của các hạt chất siêu nhỏ trong không khí, được biết đến dưới dạng bồ hóng, thoát ra từ các nhà máy công nghiệp, nhà máy điện và phương tiện xe cộ chạy bằng diesel. Các phần tử này đủ nhỏ để lọt sâu vào tận cùng hai lá phổi, thâm nhập vào dòng máu và di chuyển khắp cơ thể. Chúng có thể tiếp cận với các tế bào tạo tinh trùng, và gây nên những biến đổi bất thường. Hiện nay, nhóm nghiên cứu chưa xác định được chính các hạt chất hay những hóa chất độc hại đi kèm với chúng gây tổn thương tinh trùng. Mọi nghi ngờ đang tập trung vào một nhóm hóa chất có tên là hydrocarbon hương liệu đa chu kỳ (PAH) - một yếu tố gây ung thư. Hiện nay, nồng độ PAH trong không khí bao quanh các nhà máy thép cao gấp 33 lần ở vùng nông thôn trong lành. Nghiên cứu đã cho thấy tầm quan trọng của việc lọc khí tại các khu công nghiệp. Vấn đề này có thể được giải quyết thông qua quy trình lọc HEPA, hoặc đơn giản là trồng nhiều cây xanh vì lá cây có khả năng hạn chế lượng hạt chất trôi nổi trong không khí. vnexpress14/5/2004(theo Reuters, AP)
Lũ cá hiếu động thái quá, những con ếch ngu ngốc, chuột không biết sợ và bầy mòng biển ngã bổ chửng. Nghe như thể bạn đang ở trong rạp xiếc! Nhưng đó hoàn toàn là sự thật, và thủ phạm của những cách xử sự lạ lùng này là ô nhiễm môi trường. Từ lâu, các nhà khoa học đã nói đến những hoá chất có thể gây bệnh và làm rối loạn hành vi cho động vật hoang dã, bằng cách phá huỷ tuyến nội tiết của chúng. Những chất này bao gồm kim loại nặng như chì, các chất PCBs và những loại phụ gia như bisphenol A. Trong những năm gần đây, ngày càng có thêm bằng chứng cho thấy các chất ô nhiễm có thể gây ra những hiệu ứng chuyển giới, bằng cách thay đổi sinh lý, đặc biệt là cơ quan sinh dục của động vật. Vừa qua, hai nghiên cứu lớn đã tiết lộ rằng ảnh hưởng xấu của các hoá chất độc hại lên hành vi động vật lớn hơn nhiều so với những lo ngại trước đây. Ở nồng độ thấp, chúng làm thay đổi cả hành vi giao phối và xã hội của một số lớn các loài. Chúng thậm chí còn đe doạ sự sống của động vật trong tương lai không xa, do làm giảm số lượng tinh trùng. Hai nhóm nghiên cứu độc lập đã thu thập bằng chứng về sự tác động của chất ô nhiễm lên hành vi của diệc bạch, mòng biển, ốc sên, chim cút, chuột và khỉ, cá tuế, cá muỗi, chim ưng. Hành vi ở đây bao gồm kết đôi, làm cha mẹ, xây tổ, học cách sống, trốn tránh kẻ thù, tìm thức ăn, mức độ hoạt động và thậm chí khả năng thăng bằng. Trong một nghiên cứu, người ta tìm thấy những con sáo đá đực tiếp xúc với thuốc diệt côn trùng dicrotophos bị suy giảm hoạt động hát, nô giỡn, bay và tìm thức ăn tới 50%. Những con sa giông tiếp xúc với thuốc trừ sâu endosulfan hàm lượng thấp thì khó khăn hơn trong việc đánh hơi các chất pheromone của bạn tình tiềm năng. Ngoài ra, số mòng biển đực nở từ những quả trứng tiếp xúc với DDT có hành vi giao phối đồng tính tăng lên. Những năm gần đây, các nhà khoa học cũng tìm thấy chì có ảnh hưởng đến sự thăng bằng của mòng biển, trong khi chất atrazine khiến cho cá vàng trở nên hiếu động thái quá, còn chất TCDD khiến cho hành vi nô giỡn ở khỉ trở nên thô bạo hơn. "Chúng ta không chỉ thất bại trong việc nhận ra quy mô của vấn đề do những chất phá huỷ tuyến nội tiết gây ra, mà chúng ta đã bỏ qua một bí quyết nhận biết quan trọng: thay đổi trong hành vi động vật có thể là sự cảnh báo sớm cho thấy những hoá chất nào đó là độc hại", Ethan Clotfelter thuộc Đại học Amherst ở Massachusetts, trưởng một nhóm nghiên cứu, nhận xét. "Bạn có thể quan sát thấy hiệu ứng hành vi này rất lâu trước khi thấy sự sụp đổ của một quần thể", Ethan nói. Cả hai nhóm nghiên cứu đều cho rằng các nhà sinh học cần thức tỉnh trước thực tế là các chất phá huỷ nội tiết có thể là nguyên nhân gây ra hành vi kỳ quặc ở động vật hoang dã. Và nồng độ hoá chất khác nhau sẽ gây ra những hiệu quả khác nhau. Chẳng hạn, nếu tiếp xúc với thuốc trừ sâu ở nồng độ thấp, chuột có thể tăng hành vi đánh dấu bằng mùi, nhưng nếu nồng độ thuốc tăng, hành vi kia lại giảm đi. "Các chất ô nhiễm được xem là an toàn khi thử nghiệm ở hàm lượng vừa lại có thể có tác dụng phá huỷ ở nồng độ thấp hơn", Dustin Penn và Sarah Zala, thuộc Viện so sánh phong tục Konrad Lorenz tại Viện hàn lâm khoa học Áo ở Vienna, tác giả của nghiên cứu thứ hai, cảnh báo. Thuận An (vnexpress.net, theo NewScientist)
Công bố phác thảo đầu tiên về ADN
|
||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||
Phao sẽ nổi lên mặt nước khi bị âm thanh của một con tàu đi qua kích thích Các nhà khoa học Canada đã phát triển một loại phao "thám thính" có khả năng lần ra đường đi của những con thuyền buôn ma túy hoặc quan trắc lộ trình di cư của động vật như cá voi và cá heo. Bình thường phao nằm yên dưới đáy biển, cho đến khi bị kích hoạt bởi âm thanh của một con tàu hoặc một con vật bơi qua. Tác động này kéo phao lên mặt nước, đồng thời nó sẽ gửi thông tin về trạm bảo vệ bờ biển thông qua vệ tinh. Hoàn thành nhiệm vụ, phao lại chìm xuống đáy biển, chờ con tàu khác tới Một chuỗi phao như vậy có thể vận hành giống như một cái bẫy đặt dọc theo cửa sông và đứng canh gác trên các lộ trình buôn lậu ở ngoài khơi, Cary Risley từ Cơ quan Nghiên cứu và Phát triển Quốc phòng Canada cho biết. Hầu hết các chân vịt đều có một âm thanh đặc trưng, vì thế phao có thể phân biệt giữa các tàu lớn và thuyền nhỏ, thậm chí có thể chỉ ra loại tàu cụ thể. "Chúng tôi đang tìm kiếm một phần mềm thông minh cho phao để phân biệt các loại tàu", Risley nói. Loại phao này cũng có thể được dùng vào mục đích nghiên cứu khoa học, chẳng hạn các sensor có thể được gắn vào phao để đo nhiệt độ và độ mặn, hoặc giả nó sẽ nổi lên trên đường đi của tàu và thu thập mẫu nước nhằm tìm ra mức ô nhiễm. Phao có hình dáng của một ngư lôi, dài 1,5 mét và đường kính 15 cm. Muốn nổi lên mặt biển, dầu sẽ được bơm đầy vào một quả bóng co giãn ở một đầu của phao. Trọng lượng của cả hệ thống không thay đổi, nhưng kích cỡ của quả bóng tăng, làm giảm tỷ trọng của nó, đủ để đẩy phao lên mặt nước. Thiết bị được thử nghiệm hồi tháng 11 năm ngoái, và có thể đáp ứng với tiếng động ở độ sâu 55 mét. Theo thiết kế, nó có thể làm việc ở độ sâu đến 300 mét.
Phóng vệ tinh kiểm chứng lý thuyết của EinsteinBB.H. 05/04/2004 Thuyết tương đối của nhà vật lý thiên tài Albert Eistein sẽ được kiểm nghiệm trong vài ngày tới, khi vệ tinh Gravity Probe B cất cánh từ California hôm 17/4. Được đề xuất lần đầu tiên từ năm 1959, dự án đã bị bỏ dở và trì hoãn nhiều lần do những trục trặc kỹ thuật. Nay, nó đã sẵn sàng để kiểm chứng hai lý thuyết của Einstein về trạng thái tự nhiên của không gian và thời gian, và bằng cách nào mà trái đất uốn cong chúng. Vệ tinh không người lái này sẽ bay lên quỹ đạo cách mặt đất 640 km, đo bất kỳ sự thay đổi nhẹ nào trong lực hấp dẫn. Gravity Probe B mang theo 4 quả cầu nhỏ có kích cỡ bằng quả bóng bàn, cấu tạo từ thạch anh và được đặt trong một buồng chân không. Các nhà khoa học tiết lộ chúng là những quả cầu "hoàn hảo nhất" từng được tạo ra. Anne Kinney, giám đốc bộ phận thiên văn và vật lý của NASA, cho biết để đảm bảo độ chính xác của phép thử, những quả cầu này được làm lạnh tới gần độ không tuyệt đối, trong buồng chân không lớn nhất từng được đưa vào vũ trụ, và cách ly khỏi bất kỳ xáo trộn nào trong môi trường yên tĩnh nhất từng được thiết lập. Một khi đã vào vũ trụ, các quả cầu sẽ được lệnh quay tròn. Nếu Einstein đúng, sẽ xuất hiện những thay đổi nhẹ trong hướng của quả cầu, hay "trục quay". Các nhà khoa học sẽ đo đạc cẩn thận những thay đổi bé nhỏ trong chuyển động của chúng. Năm 1916, Einstein đã giả thuyết rằng không gian và thời gian tạo nên một cấu trúc mà sự có mặt của một vật thể có thể khiến cấu trúc đó bị cong đi. Gravity Probe B sẽ kiểm tra liệu không gian và thời gian có bị oằn đi dưới sự xuất hiện của trái đất, và sự tự quay của trái đất đã vặn xoắn và kéo lê không - thời gian xung quanh nó như thế nào. Hiện tượng không - thời gian oằn xuống trước "sức nặng" của trái đất đã được đo đạc trước đây, nhưng hiệu ứng vặn xoắn thì chưa từng được phát hiện trực tiếp. Dự án của NASA nhằm kiểm chứng cả hai quá trình này. Nếu không trì hoãn thêm nữa, sứ mệnh của tàu thăm dò sẽ được kết thúc trong 16 tháng tới.
Tâm lý nhà du hành - trở ngại cho cuộc chinh phục vũ trụ
Các nghiên cứu mới đây cho thấy phụ nữ có khả năng chịu đựng và thích nghi tốt hơn rất nhiều lần so với nam giới trong những chuyến thám hiểm như vậy. Tuy nhiên, cho tới nay, số nữ phi hành gia chỉ chiếm gần 10% trong tổng số các nhà du hành đã bay vào quỹ đạo (41/393). Đánh lộn trên vũ trụ là chuyện thường Bên cạnh trở ngại về tình trạng không trọng lượng và các đợt bão phóng xạ, khó khăn lớn nhất vẫn là tâm lý của phi hành đoàn. Bởi lẽ, các cuộc thám hiểm dài ngày sẽ buộc họ phải sống và làm việc trong buồng lái rất nhỏ. Ngay cả khi khoảng cách giữa sao Hỏa và trái đất là gần nhất (hơn 50 triệu km) thì con người cũng phải mất khoảng 6 tháng mới bay được tới đó. Khi lên tới nơi, họ phải đợi tiếp 550 ngày nữa trước khi có thể bay trở về trái đất. Một chuyến bay dài ngày như vậy sẽ là một thử thách lớn đối với các nhà du hành cô độc. Valerie Poliakov hiện là nhà du hành giữ kỷ lục về thời gian sống trong không gian, đã đáp xuống trái đất hồi tháng 3/1995 sau khi sống 138 ngày trên trạm Hòa Bình (Mir). Đàn ông hay phụ nữ đều chịu những hiện tượng tâm lý như nhau trong những chuyến thám hiểm xa. Dù là thám hiểm các hồ băng ở Nam cực hay trong khoảng không bao la thì họ đều phải đối mặt với sự cô độc và mất cảm giác: Các triệu chứng thường giống nhau như: lo lắng cực điểm, buồn chán, trầm cảm, cảm thấy cô độc, khiếp sợ... Từ năm 1973-1974, các chuyến bay của tàu Skylab thuộc NASA đã liên tục gặp phải các vấn đề về tâm lý trong phi hành đoàn. Một nhà du hành, do bị rối loạn tinh thần mạnh đã điều chỉnh sai hệ thống điều khiển. Trong chuyến bay thứ 3 của Skylab, các phi hành gia là Gerald Carr, Edward Gibson và William Pogue đã có một chương trình làm việc nặng tới mức khi Skylab vừa thoát khỏi khí quyển trái đất, họ đã có cảm giác mọi việc sẽ chậm trễ và bị mất hết tinh thần. Đến ngày 45 trong quỹ đạo, họ đã đình công để phản đối chương trình hành động được chỉ đạo từ mặt đất. Mọi việc tưởng chừng phải bỏ dở, nhưng sau khi nhận được sự nhượng bộ từ mặt đất, phi hành đoàn đã trấn tĩnh trở lại và hoàn thành tốt sứ mệnh sau 84 ngày bay. Người Nga đã xác định 3 giai đoạn tâm lý của các nhà du hành. Giai đoạn đầu kéo dài khoảng 2 tháng, sau thời gian này, con người mới thích nghi được với môi trường mới. Giai đoạn 2, họ có biểu hiện của các chứng mệt mỏi gia tăng, kèm theo mất tinh thần, suy nhược thần kinh… Giai đoạn cuối chỉ toàn là suy nhược thần kinh cùng xu hướng trầm cảm và có dấu hiệu của lo lắng. Các nhà du hành khi đó sẽ trở nên nhạy cảm khác thường với những âm thanh hay thông tin mà người thường không nghe thấy được. Trong giai đoạn này, họ rất dễ cáu giận, nổi xung. Một báo cáo của Mỹ cho biết: từng có một nhà du hành từ chối nói chuyện với đồng nghiệp cùng chuyến bay trong nhiều ngày liền. Ngoài ra, tình trạng các phi hành gia đánh lộn trên tàu vũ trụ là chuyện thường tình. Henry Cooper, tác giả của một cuốn sách viết về sự cô độc của các nhà du hành có tên A House in Space cho biết: lịch sử hàng không vũ trụ đã có tới 3 chuyến bay bị hủy bỏ vì tâm lý của phi hành đoàn. Năm 1976, trong chuyến bay của tàu Soyuz 21 tới trạm không gian Saliout 5, phi hành đoàn đã nhanh chóng được đưa trở lại trái đất sau khi họ phát hiện một mùi hăng hắc như mùi dây điện cháy trong hệ thống kiểm tra môi trường của trạm. Tuy nhiên, thực tế lại không có điều gì xảy ra. Người ta cho rằng các nhà du hành này đã bị ảo giác. Năm 1985, phi hành đoàn trên tàu Soyuz T14 bay lên trạm Saliout 7 cũng đã được đưa về trái đất sau 65 ngày vì nhà du hành Vladimir Vassiutine khẳng định bị nhiễm trùng tuyến tiền liệt. Sau đó các bác sĩ kết luận chẳng có chuyện nhiễm trùng nào cả mà là anh chàng này mắc bệnh về tâm lý. Thực tế, đây là chuyến đi đầu tiên của Vassiutine và do chậm trễ trong công việc, khi lên Soyuz T14, anh bị căng thẳng thần kinh nặng. Năm 1987, Alexandre Laveikine phải quay trở về trái đất sớm hơn dự kiến khi cùng tàu Soyuz lên Mir vì kêu bị loạn nhịp tim. Các chuyên gia y tế đã không tìm thấy bất cứ triệu chứng nào ở Alexandre, nhưng nhà du hành này đã rất căng thẳng và phạm phải nhiều lỗi nghiêm trọng. Giáo sư JoAnna Wood thuộc Viện nghiên cứu quốc gia về sinh y không gian của Houston ở Texas (Mỹ) đã nghiên cứu về cách ứng xử của các nhà khoa học và những người làm việc tại các trạm nghiên cứu ở Nam cực. Tại đây, họ phải trú đông 6 tháng. Trong thời kỳ này, họ rất ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài và các nhóm có xu hướng co cụm lại với nhau vì lý do nhiệt độ. Chính vì vậy JoAnna đặc biệt quan tâm những ứng xử của các nhà khoa học tại Nam cực với hy vọng có thể áp dụng các cách ứng xử của họ cho các nhà du hành trong tương lai. Trong thám hiểm không gian, ở vài tuần đầu, quan hệ giữa các nhà du hành rất ít. Chính lúc các thành viên của phi đoàn đã quen với môi trường mới, họ bắt đầu phản ứng lại sự chỉ đạo độc quyền của người khác. Một nghiên cứu được thực hiện trên một trạm vũ trụ cho thấy, 85% các nhà du hành đều có chứng trầm cảm, 65% có những ứng xử tức giận hay thù địch, 60% bị rối loạn giấc ngủ và 53% rối loạn khả năng nhận thức. Một phi hành đoàn toàn nữ là tốt nhất Như vậy vấn đề đặt ra cho các nhà tâm lý học là phải tìm ra phương pháp mới cho phép lựa chọn các phi hành đoàn có khả năng chịu đựng tốt môi trường chật hẹp. Tất cả các nghiên cứu đều cho thấy phụ nữ là những người thích hợp nhất vì họ rộng lượng hơn nam giới. Trong các chuyến du hành có nữ, sự cạnh tranh giữa các thành viên có vẻ ít hơn và không khí trên khoang tàu dễ chịu hơn. Nhưng vấn đề là nếu chỉ có một nhà du hành nữ giữa số đông đồng nghiệp nam, sẽ làm nảy sinh những căng thẳng về giới tính cho các nam du hành. Tuy nhiên, các nghiên cứu mới đây cho rằng một khi bay vào không gian, cơ thể các nam du hành sẽ sút giảm mạnh hoóc môn sinh lý, tức là họ không còn cảm thấy ham muốn nữa. Như vậy trong tương lai không xa, chúng ta có thể sẽ đưa một phi hành đoàn toàn nữ hơn là có cả nữ và nam vào vũ trụ. Nhưng sẽ có một vài vấn đề y khoa nảy sinh. Trạng thái không trọng lượng kéo theo thoái hóa xương, trong khi phụ nữ dễ bị thoái hóa xương hơn nam giới. “Đây có lẽ sẽ là điểm yếu để người ta phản đối việc chỉ đưa nữ giới lên sao Hỏa”, giáo sư MiliHughes Fullford, chuyên gia về thoái hóa xương thuộc Đại học California ở San Francisco (Mỹ), người từng bay vào không gian năm 1991, cho biết. Các nữ du hành chắc chắn có thể sử dụng thêm canxi nhưng điều đó có thể kéo theo việc hình thành sỏi thận, theo ý kiến của giáo sư Arnault N. thuộc NASA. vnexpress Thế Giới Mới (theo Science et Avenir)
Các nhà khoa học Mỹ đã tạo ra những sợi dây dài nhất thế giới từ các ống nano carbon tý hon trông như những cọng rơm. Loại dây thừng này có thể dài theo ý muốn, bỏ xa kỷ lục 20 cm trước kia. Alan H. Windle và cộng sự tại Đại học Cambridge đã phát triển một phương pháp mới trong việc chế tạo ống nano, tương tự như việc quấn chỉ quanh một cuộn len. Sử dụng ethanol làm nguồn carbon, các nhà nghiên cứu đã cho nó phản ứng với hợp chất sắt ferrocene và thiophene (C4H4S), rồi bắn hỗn hợp này vào một lò nung có nhiệt độ hơn 1.000 độ C. Trong lò, hỗn hợp này hóa thành một mớ các sợi carbon rỗng, được gọi là "hơi đàn hồi". Nhóm nghiên cứu sau đó kéo các sợi ra khỏi lò bằng cách cuốn chúng lên một thanh xoay tròn. Trong báo cáo công bố trên Science, các nhà phát minh cho biết "quá trình cuốn sợi trực tiếp mở ra một cách thức mới trong việc sản xuất sợi, thanh hay các lớp phủ nano có tính năng ưu việt và có tiềm năng ứng dụng rộng rãi". Cho đến nay, các sợi này vẫn chưa thể hiện những đặc tính vượt trội so với các loại vải sợi thông thường. Tuy nhiên Windle hy vọng rằng bằng thay đổi những điều kiện tương tác, những đặc điểm như độ dài và tính dẫn điện của sợi có thể được cải thiện. B.H. 16/03/2004 ScientificAmerican - vnExpress Thêm một kiệt tác nữa của da Vinci?
Bức "Sự thành kính Chúa Hài đồng" ra đời cuối thế kỷ 15 hoặc đầu thế kỷ 16. Trước kia, nó được xem là thuộc về Fra Bartolomeo, nhưng các nhà phục chế cho biết một dấu vân tay cổ mới tìm thấy trên tranh đã hé lộ rằng có thể Leonardo da Vinci đã góp tay vào công trình đó. Theo các nhà phục chế, dấu vân tay và những chi tiết đụng chạm khác trên kiệt tác thời Trung cổ này có thể là ký hiệu của Leonardo da Vinci để lại khi vẽ tranh, bởi đây vốn là phong cách quen thuộc của ông. Bức “The Adoration of the Christ Child” (hay Sự thành kính Chúa Hài đồng) nằm trong phòng trưng bày Borghese ở Rome, từ lâu được xem là của Fra Bartolomeo, song các học giả chưa bao giờ tin chắc về nguồn gốc của nó. Qua nhiều thế kỷ, họa phẩm này lần lượt được gắn với Raphael, Ghirlandaio và Lorenzo di Credi. Mới đây, trưởng nhóm phục chế Elisabetta Zatti cho biết bà đã tìm thấy dấu vân tay, có phong cách tương đồng, khiến các học giả cho rằng nó thuộc về Leonardo. Ngày 1/3 tới, người ta sẽ đưa bức tranh tới Krakow, Ba Lan để so sánh dấu vân tay trên đó với một trong những kiệt tác của Leonardo "Người đàn bà và con chồn".
T. An (vnexpress.net ,theo AP)
Những thủ thuật trong huấn luyện động vật
"Ngồi, Milou, tao bảo mày ngồi! Làm ơn ngồi đi!". Chú chó cưng vẫn không chịu ngồi, cho dù bạn đã khan cả giọng. Milou chỉ đứng một chỗ, nhìn bạn với cặp mắt to đầy ngạc nhiên rồi lắc lắc cái đuôi. Vậy mà chỉ mới hôm qua, hình như nó đã hiểu chữ "ngồi" khi cố gắng ngồi rồi đưa hai chân lên phía trước. Sự không vâng lời của Milou khiến bạn nổi nóng khi không hiểu tại sao lại có những người có thể ra lệnh cho hổ nhảy qua vòng lửa, khiến cá heo phải lộn nhào, còn vẹt thì đạp xe ngon lành chiếc xe đạp bằng gỗ bé xíu. Tại sao họ lại khiến cho con vật phải ngoan ngoãn vâng lời, còn chú Milou của bạn thì không. Thật ra, họ đều áp dụng chung một kiểu luyện thú đơn giản và hiểu được chúng muốn gì. Còn chúng ta lại quên rằng, một con vật, cho dù là chó, ngựa, mèo, chuột, vẹt, báo hay cá heo... không suy nghĩ như con người. Chẳng hạn, thú vật không bao giờ hành động để làm vừa lòng con người. Chúng chỉ hành động nếu đó là điều mang lại ích lợi cho chúng như để tránh một hình phạt bằng gậy hay được thưởng thức ăn, vuốt ve. Từ đó, có thể nhận biết rằng để huấn luyện vật cần có hai cách khác nhau: bằng hình phạt hay bằng khen thưởng. Cách thứ nhất đã được con người áp dụng khi bắt đầu thuần hóa thú vật, có thể diễn tả bằng câu này: "Hãy làm động tác này, nếu không... là hình phạt!". Thường thì hình phạt phát ra trực tiếp từ tay người huấn luyện để buộc con vật phải lệ thuộc hoàn toàn vào con người. Không còn cách nào khác, con vật phải ngoan ngoãn nghe theo. Thế nhưng ngày nay, cách này chỉ còn được áp dụng trong các đoàn xiếc nhỏ. Cho dù công việc luyện thú có diễn ra trôi chảy cách mấy, nhưng hãy con chừng, có khi con sư tử cảm nhận được rằng trọng lượng trên 400 kg của nó có thể đè bẹp trọng lượng 80kg của người luyện thú, thì chắc hẳn tai họa sẽ xảy ra. Để tránh những tai nạn đáng tiếc này, nhiều đoàn xiếc đã cho thú dữ sử dụng thuốc an thần và tách hẳn các con thú lớn tuổi khỏi các con nhỏ tuổi. Cách thứ hai - khen thưởng - dễ dàng hơn ngay cả với những con vật khổng lồ như cá voi, voi. Đây là kỹ thuật có thể áp dụng không những cho nhiều loài vật mà cả với trẻ con trong nhà. Đối với thú vật, kỹ thuật này khiến chúng tưởng rằng sở dĩ chúng vâng lệnh con người là vì lợi ích của bản thân chúng. Tuy nhiên, kỹ thuật này cần phải có cách áp dụng riêng biệt với từng loài, và không thể bỏ qua những yêu cầu cơ bản. Đầu tiên con vật phải cảm thấy thật sự thoải mái, hưng phấn, không sợ hãi. Jacky Vernon, một người luyện ngựa và chim săn mồi tại đoàn xiếc Casacadeurs Associés của Pháp, cho biết: "Không nên tiến đến gần một con ngựa chưa từng được con người cưỡi bao giờ. Con ngựa chỉ quanh quẩn trong một chu vi nhất định được xem là ranh giới an toàn của nó. Chỉ có thể tiếp cận nó trong một góc độ khiến con vật dễ quan sát con người nhất. Góc độ này phải nằm trong hướng gió để con vật có thể quen dần với mùi người. Phải để con ngựa có thời gian quan sát con người và bớt sợ hãi". Đối với những con vật hung dữ có thói quen bảo vệ địa phận của chúng, tốt nhất là hãy để chúng thường xuyên tiếp xúc với con người, nhất là người trực tiếp huấn luyện, từ khi còn nhỏ. Đây cũng là lý do vì sao các đoàn xiếc chỉ luyện với các con thú bị bắt trong thiên nhiên khi còn nhỏ. Nhưng điều này không có nghĩa là chúng không còn nguy hiểm với con người. Bà Arlette, giám đốc đoàn xiếc Arlette Gruss ở Pháp, cho biết: "Một con thú dữ vẫn luôn là thú dữ. Chúng không phải là bạn với con người, ngay cả khi gần gũi ngay từ nhỏ". Một khi con vật đã tỏ vẻ tin tưởng con người, cần tìm hiểu xem chúng thích làm công việc gì. Bà Arlette cho biết tiếp: "Tất cả những con cọp của đoàn xiếc chúng tôi không phải được luyện chỉ để làm một công việc như nhau. Trong tiết mục cọp nhảy qua nhiều con cọp khác đang nằm im dưới sàn thì con cọp có nhiệm vụ nhảy phải thật sự thích nhảy còn những con khác chỉ muốn nằm mọp xuống sàn. Chúng tôi phải cần mẫn quan sát để phát hiện xem một con thú có khiếu làm công việc gì rồi luyện tập để sắp xếp thành một tiết mục, có khi phải kéo dài cả năm trời". Thế nhưng trước khi bắt tay vào luyện tập, cần phải tìm hiểu xem loại khen thưởng nào mà con vật khoái nhất. Đa số các con vật đều thích thưởng bằng thức ăn mà chúng ưa thích. Tuy nhiên đối với loài như chó chẳng hạn, thức ăn không phải là phần thưởng duy nhất mà chúng còn cần được vuốt ve hay cho một món đồ chơi. Còn đối với cá heo, loài vật rất tò mò, phần thưởng đối với chúng là cả một điều ngạc nhiên. Một con cá trích, một cái vuốt ve, một động tác chà trên lưng bằng bàn chải cũng khiến chúng vô cùng thích thú, và dĩ nhiên là tiếp tục vâng lời người luyện một cách tuyệt đối. Sau khi đã tìm ra phần thưởng thích hợp với từng loài vật, cần phải lên kế hoạch tập luyện theo nhiều giai đoạn. Tiến triển của từng giai đoạn phải thật chậm. Chẳng hạn, để luyện một con cọp nhảy từ chiếc ghế đẩu này sang chiếc ghế đẩu khác, hay buộc phải đi trên một thanh gỗ nhỏ bắc ngang qua hai chiếc ghế trụ, thì phải làm thế nào? Công đoạn thứ nhất là cho cọp leo lên một chiếc ghế đẩu. Khi cọp làm đúng sẽ được thưởng một miếng thịt sống. Khi cọp đã thuần thục công đoạn này, người luyện thú sẽ để một chiếc đẩu thứ hai bên cạnh chiếc thứ nhất rồi treo một miếng thịt sống trên đầu một cây sào để phía trên chiếc ghế đẩu thứ hai rồi ra lệnh cho cọp nhảy qua. Nếu thành công thì cọp sẽ được thưởng một miếng thịt. Kéo xa hai chiếc ghế đẩu ra chừng nào thì độ nhảy của cọp càng phức tạp chừng đó. Đương nhiên cọp sẽ được thưởng nếu thành công. Nếu bất thần cọp nhảy xuống đất mà không nhảy từ chiếc ghế này qua chiếc ghế kia thì chẳng được thưởng gì cả. Và để được thưởng một miếng thịt, cọp buộc phải leo lên ghế và tiếp tục nhảy qua chiếc ghế kia. Cần phải hết sức kiên nhẫn và tránh không làm con vật hoảng sợ hay buộc chúng làm việc quá nhiều. Ông Kobann, người luyện báo của đoàn xiếc Arlette Gruss cho biết: "Một buổi huấn luyện thú dữ không nên kéo dài quá 15 phút và không quá hai buổi mỗi ngày. Không tuân thủ quy định này sẽ khiến thú rối loạn tinh thần và không vâng lời nữa. Hậu quả là đôi khi một tiết mục phải tập luyện nhiều năm liền mới hoàn thành". Áp dụng cách khen thưởng để luyện thú là điều quan trọng. Nhưng mỗi người luyện thú đều có cách vận dụng riêng của mình và còn tùy thuộc vào từng loài thú. Người ta không luyện một con chó theo kiểu luyện sư tử hay cá heo. Nhưng đối với hầu hết các loài, ngoài việc khen thưởng, còn cần chứng tỏ uy quyền của người huấn luyện. Nhà luân lý học người Pháp, Michel Chanton, nhấn mạnh: "Để chứng tỏ uy quyền của mình, người luyện thú không cần áp dụng biện pháp mạnh mà chỉ cần lên giọng ra lệnh dứt khoát là đủ để buộc các con vật phải vâng lời". Điều quan trọng nhất trong huấn luyện thú dữ là không được để chúng khống chế con người. Nhà luyện thú Kobann, cho biết: "Tôi chính là kẻ thống trị cả nhóm báo của đoàn xiếc". Còn bà Arlette cho biết thêm: "Sử dụng roi vọt không phải là để đánh đập một con vật, đó chỉ là công cụ để người luyện thú ra lệnh cho con vật phải thực hiện bài tập mà anh ta đã cất công dạy nó". Cho dù có áp đặt quyền lực của con người vào các kiểu luyện thú hay không, thì các kết quả đều không giống nhau đối với từng loài. "Chỉ cần ra lệnh ba lần là một con cá kình hiểu rằng phải phóng mình lên khỏi mặt nước để đụng mõm vào cây sào trước khi được thưởng một con cá trích. Ngược lại, đối với cá mập, cần phải ra lệnh đi ra lệnh lại cả nghìn lần để nó có thể hiểu cần phải làm gì để được thưởng", nhà luyện thú John Kershaw cho biết. Ngay cả đối với những loại cùng họ, gần giống với nhau về trí thông minh, cũng cho kết quả khác nhau trong tập luyện: Số hổ có thể huấn luyện để đóng phim chiếm tỷ lệ 50% trong khi đó tỷ lệ này là 20% ở sư tử và 3/100 đối với loài mèo. Trong khi đó, hầu hết loài chó qua luyện tập đều có thể đóng phim. Có thể giờ đây bạn hiểu rằng vì sao chú chó Milou lại không chịu ngồi khi bạn ra lệnh. Đơn giản là vì bạn không hiểu nó muốn gì và phải dạy nó như thế nào để nó có thể ngồi mỗi khi bạn ra lệnh "Milou! Ngồi lên!". vnexpress - Khoa học và Đời sống (theo Réponse à tour)
|
|
'Tiểu hành tinh' thứ 10 lạnh lẽo và xa xôi nhấtB.H. 16/03/2004 Reuters vnExpress |
Thông báo chính thức chiều qua của Cơ quan Vũ trụ Mỹ (NASA) cho biết, thiên thể mới được tìm thấy là thế giới tối tăm và băng giá nhất trong thái dương hệ. Nó nhỏ hơn Diêm Vương tinh chút xíu và ở khoảng cách xa gấp đôi. "Tiểu hành tinh" mới (được đặt tên là Sedna, theo tên nữ thần Inuit, người đã tạo ra các sinh vật trên biển Bắc cực) nằm cách mặt trời hơn 13 tỷ km và nhiệt độ của nó chưa bao giờ vượt quá âm 240 độ C. |
||
Phác thảo về tiểu hành tinh Sedna, phía xa là mặt trời
|
"Mặt trời nhìn từ khoảng cách này nhỏ đến mức bạn có thể nhầm nó với đầu một cái đinh ghim", Mike Brown, một nhà thiên văn tại Viện Công nghệ California, trưởng nhóm nghiên cứu, cho biết. |
Sedna đồng thời cũng là một trong những vật thể đỏ nhất trong thái dương hệ, chỉ thua kém Hoả tinh. Phải mất 10.500 năm trái đất nó mới chạy hết một vòng quỹ đạo hình elip xung quanh mặt trời. Brown và các nhà thiên văn khác đã phát hiện ra Sedna hôm 14/11 năm ngoái, trong một cuộc điều tra vùng ngoài hệ mặt trời. Khi quan sát sâu vào không gian, họ nhận thấy các ngôi sao và các vật thể vũ trụ đứng yên khác, cùng với một vật thể chuyển động rất chậm mà về sau được gọi là Sedna |
||
Vị trí của Sedna trong hệ mặt trời: Từ trong ra lần lượt là mặt trời và các hành tinh bên trong, sao Mộc (Jupiter), sao Thổ (Saturn), sao Thiên Vương (Uranus), sao Hải Vương (Neptune), sao Diêm Vương (Pluto) và Sedna. Con số đi kèm với mỗi hành tinh là khoảng cách từ đó đến mặt trời, tính theo đơn vị AU.
|
Các ngôi sao và vật thể ngoài hệ mặt trời thường ở quá xa, nên với người quan sát trên trái đất chúng gần như bất động. Vì thế, chúng được các nhà thiên văn sử dụng làm nền để quan sát chuyển động của các vật thể gần hơn trong hệ mặt trời - ND. |
"Bất cứ thứ gì chuyển động rất chậm băng ngang qua bầu trời, chúng tôi biết rằng đó phải là một thành phần của hệ mặt trời: một vệ tinh, một hành tinh hay một tiểu hành tinh", Brown cho biết. "Nhưng đây là vật thể chuyển động chậm nhất từng được nhìn thấy trong không gian, và chúng tôi biết nó phải nằm ở rất xa".
Sedna tự quay quanh mình một vòng hết 40 ngày - một chuyển động chậm đến mức các nhà thiên văn dự đoán có một mặt trăng đang kìm hãm tốc độ quay của nó. Để kiểm nghiệm điều này, Brown và cộng sự đã sử dụng Đài thiên văn vũ trụ Hubble để quan sát.
Brian Marsden, giám đốc trung tâm Tiểu hành tinh thuộc Hiệp hội Thiên văn Quốc tế, nhận xét Sedna là một phần của hệ mặt trời, nhưng không có nghĩa là một hành tinh. |
||
Kích cỡ của Sedna so với trái đất, mặt trăng, sao Thuỷ và sao Diêm Vương. |
"Tôi cho rằng sẽ là sai lầm nếu gọi nó là hành tinh thứ 10. Giống như thể lầm lẫn trong việc gọi sao Diêm Vương là hành tinh thứ 9 vậy", Marsden nói. |
Để được xếp vào dạng hành tinh, các vật thể vũ trụ phải đạt đến một kích cỡ nào đó, và Diêm Vương tinh ở giới hạn dưới của kích cỡ này, Marsden nhận xét. Ông cảm thấy sao Diêm Vương không đạt tiêu chuẩn - quỹ đạo của nó không tròn mà cũng chẳng thuộc cùng một mặt phẳng với quỹ đạo của các hành tinh khác trong hệ.
Vì Sedna nhỏ hơn (bằng 3/4) và lệch tâm hơn so với sao Diêm Vương, Marsden nghi ngờ về thứ hạng hành tinh của nó. Brown đồng ý với đánh giá này, và thậm chí cả với quan điểm của Marsden cho rằng Diêm Vương tinh không phải là hành tinh.
Thứ hai, 15/3/2004, 15:49 GMT+7
Nằm xa hơn bất cứ hành tinh nào khác trong thái dương hệ, thiên thể vừa phát hiện có đường kính lớn xấp xỉ sao Diêm Vương (2.500 km), và được gọi là Sedna, theo tên nữ thần biển Inuit. |
||
Kính thiên văn vũ trụ Spitzer đã phát hiện ra vật thể này.
|
Phát hiện rất có thể lại làm dấy lên một cuộc tranh cãi về việc có nên xếp nó là một hành tinh thực sự hay không, bởi nếu đúng, người ta sẽ phải định nghĩa lại về hệ mặt trời |
Sedna là vật thể lớn nhất được tìm thấy bay quanh mặt trời kể từ sau phát hiện ra sao Diêm Vương năm 1930. Tuy nhiên, các nhà quan sát vẫn không chắc lắm về kích cỡ của nó. Một nhà thiên văn cho biết nó thậm chí có thể còn "bự" hơn cả Diêm Vương tinh - vốn đã được liệt vào diện hành tinh.
Thiên thể này được tìm thấy trong một cuộc khảo sát do tiến sĩ Michael Brown, thuộc Viện công nghệ California, đứng đầu tiến hành. Những tính toán sơ bộ cho thấy nó nằm cách trái đất khoảng 10 tỷ km, trong vành đai Kuiper (vùng biên hệ mặt trời, phía ngoài sao Hải Vương, có dạng đĩa với vô số thiên thể băng).
Điều quan trọng của Sedna là ở chỗ nó là vật thể đầu tiên được tìm thấy bay trên một quỹ đạo thường gặp, trong khi các thiên thể khá lớn khác như Quaoar và Vanura cũng xuất phát từ vành đai Kuiper, nhưng lại đi lạc sang các quỹ đạo khác nhau.
Một nhóm các nhà thiên văn tin rằng sao Diêm Vương cũng không phải là một hành tinh thực sự, mà chỉ là một vật thể lớn nhất trong vô số các vật thể tí hon ở vùng ngoài của hệ mặt trời mà thôi.
Chi tiết về phát hiện này sẽ được Cơ quan vũ trụ Mỹ NASA công bố chiều nay
Lá cây thường không phát triển vào mùa đông tạo ra những bức tranh thiên nhiên đẹp. |
Các nhà khoa học tại Đại học Utah đã tìm ra một loại gene điều khiển rễ cây phát tín hiệu ra lệnh cho lá ngừng phát triển khi điều kiện sống trở nên bất lợi - chẳng hạn như khi thiếu nước hoặc đất bị nén quá chặt.
Loại gene này - được đặt tên BPS1 - có chức năng điều khiển sự phát triển của lá cây. Tác động vào gene này có thể làm thay đổi sự phát triển của lá, ngay cả khi cây có đầy đủ thức ăn và nước.
Khi nhìn vào các cây, bạn thường chỉ quan tâm đến những phần nằm trên mặt đất. Nhưng nghiên cứu này cho thấy chính rễ cây mới là bộ phận đóng vai trò quan trọng trong việc điều khiển sự phát triển của cây ngoài chức năng cung cấp nước và dưỡng chất", Leslie Sieburth, trưởng nhóm nghiên cứu, nói.
Phát hiện thú vị này giúp chúng ta hiểu được cơ chế hoạt động của cây cối khi gặp hoàn cảnh sống bất lợi. Nó cũng giúp các nhà khoa học tìm ra cách thức tác động về mặt di truyền lên thực vật để chúng phát triển bình thường trong điều kiện khô hạn
Việt Linh (theo vnexpress.net, BBC)
|
Trong một khám phá được xem là sửng sốt, các nhà thiên văn châu Âu đã tìm thấy một trong những hành tinh nhỏ nhất ở bên ngoài thái dương hệ - một tinh cầu lớn gấp 14 lần trái đất, và đang bay quanh một ngôi sao rất giống mặt trời. Đó có thể là một hành tinh bằng đá với bầu khí quyển mỏng - một "bản sao" khổng lồ của trái đất. Tuy vậy, hành tinh này cũng khác nhiều so với ngôi nhà chung của chúng ta, nó khép kín một vòng quỹ đạo chỉ mất chưa đến 10 ngày, so với 365 ngày của trái đất. Bề mặt ban ngày của nó bị khô héo vì ánh sáng đến từ sao mẹ. Điều kiện bề mặt của hành tinh này vẫn còn là bí ẩn với các nhà khoa học. "Tuy vậy, chúng tôi có thể giả định nó khá nóng (khoảng 600 độ C) do ở vị trí gần ngôi sao", trưởng nhóm nghiên cứu Nuno Santos cho biết. Mặc dù vậy, phát hiện vẫn là một tiến bộ trong công nghệ: chưa có hành tinh nào nhỏ như vậy từng được tìm thấy quanh một ngôi sao bình thường. Nó cũng tiết lộ một hệ mặt trời tương đồng với hệ mặt trời của chúng ta hơn bất cứ hệ nào trước đó. Ngôi sao mẹ - Mu Arae - ở cách chúng ta 50 năm ánh sáng, gần hơn nhiều so với khoảng cách hàng trăm nghìn năm ánh sáng của hầu hết các hành tinh ngoài hệ mặt trời. Bằng mắt thường, ta có thể quan sát thấy nó ở trên bầu trời tối sẫm từ Nam bán cầu. Nó cuốn theo bên mình hai hành tinh, một có kích cỡ của sao Mộc và một ở xa hơn thế nhiều. Với sự có mặt của hành tinh thứ ba vừa tìm thấy, mà lại là một hành tinh đá, hệ sao - hành tinh này được xem là độc nhất vô nhị, và tương đồng với hệ mặt trời của chúng ta nhất so với những gì tìm thấy trước nay. Hầu hết trong số 120 hành tinh tìm thấy ngoài hệ mặt trời tới nay là những thiên thể khí, lớn hơn hoặc bằng sao Mộc, và nằm sát sao mẹ đến mức không còn chỗ cho một hành tinh đá chen vào giữa. Santos cho biết do nhiệt độ bề mặt nóng như vậy, hành tinh mới không phải là nơi tiềm ẩn sự sống. Phát hiện được thực hiện bằng một kính thiên văn ở Đài quan sát Nam Âu tại La Silla, Chile. Thuận An (vnexpress.net, theo Space.com)
Tàu không bánh láiVới chiều dài 345 mét và rộng 41 mét, con tàu khách Queen Mary 2 hiện được coi là con tàu vượt đại dương lớn nhất thế giới. Tuy nhiên, điểm khác biệt cơ bản của "tòa nhà nổi di động này" không chỉ thể hiện ở quy mô đồ sộ mà còn nằm ở một đặc điểm kỹ thuật mang tính đột phá - đó là tàu không bánh lái. Tàu đóng theo công nghệ truyền thống luôn được trang bị hệ thống chân vịt nối với động cơ nằm trong phần vỏ thân tàu thông qua một trục truyền lực. Khác với chúng, Queen Mary 2 sử dụng một hệ thống dẫn động được đảm nhận nhờ 4 động cơ động cơ nằm ngoài vỏ tàu, mỗi chiếc có công suất là 21,5 megawatt. Các động cơ đều được đặt trong những chiếc lồng kín và mỗi động cơ kèm theo một chân vịt riêng. Như vậy, ở những tàu khách thông thường, hệ thống chân vịt nối với động cơ đẩy chỉ làm nhiệm vụ tạo lực đẩy đưa tàu tiến về phía trước, trong khi việc điều khiển hướng phụ thuộc vào một bánh lái duy nhất nằm ở phía đuôi tàu và hoạt động hoàn toàn độc lập với động cơ. Còn ở những con tàu kiểu mới giống như QM2, mỗi động cơ đều đồng thời kiêm cả hai chức năng tạo lực đẩy và dẫn hướng cho tàu di chuyển. Sở dĩ có điểm khác biệt như vậy là vì động cơ kiểu mới không được gắn cố định mà có thể xoay linh hoạt theo góc 360 độ. Các chuyên gia gọi kiểu động cơ đó là pod. Trên thực tế, do tàu QM2 được trang bị tới 4 động cơ pod nên chỉ cần hai động cơ xoay linh hoạt gắn phía đuôi tàu là đủ đảm nhận chức năng dẫn hướng, hai chiếc còn lại gắn ở phía mũi tàu vẫn được lắp cố định chỉ để tạo lực đẩy. Một trong những ưu điểm nổi bật của kiểu động cơ pod là có thể cải thiện đáng kể đặc điểm cấu tạo thủy động học của phần vỏ tàu. Với những con tàu kiểu truyền thống, các chân vịt luôn nằm ở phía sau. Như vậy, các dòng nước trước khi tiếp xúc với chân vịt luôn phải chịu những va đập đối với phần vỏ tàu nên đã bị xáo trộn dòng chảy khiến cho hiệu quả tạo lực đẩy của chân vịt không đạt được tối ưu. Với kiểu động cơ pod, chân vịt có thể tiếp xúc với dòng nước trước khi bị xáo trộn nên hiệu quả tạo lực đẩy cao hơn, nhất là với trường hợp của QM2 có hai động cơ không đảm nhận nhiệm vụ dẫn hướng được gắn ngay phía trước thân tàu. Ngay từ đầu những năm 1990, kiểu động cơ này đã bắt đầu được đưa vào sử dụng đối với những con tàu phá băng bởi khả năng xoay chuyển linh hoạt của động cơ pod cùng với đặc điểm gắn liền chân vịt giúp cho tàu có thể phá tan các tảng băng ở cả hai phía mũi và đuôi tàu. Đến nay, các chuyên gia đều thừa nhận rằng động cơ pod không chỉ giúp cải thiện đặc điểm thủy động học của thân tàu mà còn có hoạt động êm hơn và dễ điều khiển hơn, nhất là khi ứng dụng với các loại tàu chở khách có trọng tải lớn. Ngoài ra, loại động cơ này còn giúp nâng cao hiệu quả vận hành trong khi lại tiết kiệm đáng kể nhiên liệu so với động cơ thường. Mặt khác, với động cơ pod, những con tàu biển dù đồ sộ đến đâu cũng vẫn đảm bảo khả năng điều khiển linh hoạt và nhẹ nhàng khi ra vào các bến cảng chứ không cần phải thuê tàu kéo như những con tàu có quy mô tương tự nhưng trang bị động cơ thường. Điểm yếu duy nhất của loại động cơ này hiện nay so với hệ thống tạo lực đẩy kiểu cũ là giá thành còn khá cao. Tuy nhiên, vấn đề này có thể được khắc phục trong thời gian tới, khi công nghệ chế tạo được hoàn thiện hơn. Khoa học và Đời sống (theo Le Courrier Int)
GS Trịnh Xuân Thuận: Cử toạ thủ đô rất sâu sắc!
Trịnh Xuân Thuận: ''Tôi tin vào thuyết sáng tạo"
Thứ Bảy, 24/07/2004, 10:48
(GMT+7) Gặp lại Trịnh Xuân Thuận
TT - GS Trịnh Xuân Thuận đã công bố 120 công trình trên các tạp chí khoa học chuyên ngành và các kỷ yếu hội nghị khoa học quốc tế. Đặc biệt, 10 cuốn sách dày dặn của anh rất được hoan nghênh ở châu Âu và Bắc Mỹ; một số cuốn được dịch ra 16 thứ tiếng.
Chính Tổng thống Pháp F. Mitterrand đã mời anh cùng giáo sư Trần Văn Khê “tháp tùng” như một “nhịp cầu hữu nghị” trong chuyến sang thăm VN năm 1994, mặc dù biết anh Thuận không mang quốc tịch Pháp. Tôi xem danh sách ban cố vấn quốc tế của cuộc Gặp gỡ Việt Nam lần 5 sắp khai mạc vào đầu tháng 8-2004 tại Hà Nội thấy có tên anh. "Phải chăng lần này anh về nước với mục đích chính là dự cuộc gặp gỡ này?" - tôi hỏi giáo sư Trịnh Xuân Thuận ngay khi tình cờ gặp lại anh sau bốn năm xa cách, ở phố cổ Hà Nội, tại một cửa hàng... chả cá! - Đó cũng là một trong những công việc chính mà tôi phải làm trong gần một tháng ở Hà Nội - anh Thuận nói - Ngoài ra còn nhiều việc khác nữa: trao đổi ý kiến với một số vị lãnh đạo các ngành khoa học và giáo dục trong nước nhằm nhanh chóng mở rộng mối quan hệ hợp tác giữa các viện nghiên cứu và trường đại học lớn ở Mỹ và VN. Tôi cũng sẽ nói chuyện với các bạn trẻ yêu khoa học ở Hà Nội (lúc 9g sáng 29-7-2004 tại hội trường C2 Trường đại học Bách khoa) về Đi tìm nguồn cội - Big Bang và sau đó, như đã nói chuyện với các bạn trẻ ở TP.HCM. Theo tôi nhớ, hình như anh đã từng nghe tôi nói chuyện, cũng về đề tài này, tại thành phố Blois, hồi chúng ta cùng dự Gặp gỡ Blois, do anh Trần Thanh Vân tổ chức vào mùa hè năm 1998 ở miền trung nước Pháp? Lần này tôi về nước theo lời mời của giáo sư Nguyễn Văn Hiệu ở Viện Khoa học tự nhiên và công nghệ VN, nên có nhiều thời gian hơn. Do vậy mới có thể nhẩn nha dạo chơi phố xá, ăn chả cá, bún thang! Ồ, cái món chả cá Lã Vọng có mùi thì là và mùi cà cuống thơm quá đi mất! - Anh Thuận cười sảng khoái. Sáng nay tôi vừa về quê thắp mấy nén hương trên bàn thờ gia tiên, gặp gỡ bà con, họ hàng, đông vui lắm! Quê tôi ở Mai Lâm, bên kia sông Đuống, đất ngoại thành Hà Nội ấy mà! Tôi ngạc nhiên bởi vì sau bao nhiêu biến cố, lưu lạc khắp bốn phương trời, thế mà giờ đây anh Thuận vẫn nói sõi tiếng Việt, với giọng của người Hà Nội gốc! Sinh ngày 20-8-1948, sau Hiệp định Genève năm 1954, trước cảnh chia đôi đất nước, mới 6 tuổi, Trịnh Xuân Thuận đã phải theo gia đình rời Hà Nội vào Đà Lạt rồi về Sài Gòn, theo học “trường Tây” Jean-Jacques Rousseau (trước Cách mạng Tháng Tám là Trường Chasseloup-Laubat). Từ nhỏ cho đến khi thi tú tài, anh phải “bò” ra học tất cả các môn đều bằng tiếng Pháp! Nào ngờ chính nhờ vốn tiếng Pháp học từ dạo ấy, sau này anh mới có thể viết những cuốn sách dày nổi tiếng thế giới, giàu chất khoa học chính xác cũng như chất thơ bay bổng. "Mặc dù tốt nghiệp cử nhân tại Viện Công nghệ California, bảo vệ luận án tiến sĩ tại Đại học Princeton, rồi giảng dạy nhiều năm tại Đại học Virginia, nghĩa là từ sáng sớm cho đến đêm khuya chỉ toàn nói, viết bằng tiếng Anh, tôi vẫn không thể nào thông thạo tiếng Anh bằng tiếng Pháp, thứ tiếng mà tôi đã học “nhập tâm” từ bé! - anh Thuận tâm sự - Vốn tiếng Anh của tôi chỉ đủ để viết những công trình chuyên môn, chính xác, với vốn thuật ngữ có hạn, với văn phong khoa học chứ không đủ để cho ngòi bút của mình có thể tung hoành, bay nhảy khi cần diễn tả những sắc thái cảm xúc tinh tế, nên thơ, hay thể hiện những ý tưởng sâu xa có chất văn chương, triết luận". Cuốn Số phận vũ trụ: Big Bang và sau đó của Trịnh Xuân Thuận viết bằng tiếng Pháp, được Nhà xuất bản Gallimard in ở Paris năm 1992. Ngay năm sau, 1993, cuốn sách đã được phát hành và bán chạy tại New York, qua bản dịch tiếng Anh của Harry N. Abrams. Cũng trong năm 1993, Oxford University Press in một bản dịch tiếng Anh khác, của Storm Dunlop, phát hành tại Anh và Mỹ. Như vậy cuốn sách này của anh có đến hai bản dịch tiếng Anh. Gần như cùng một lúc, vào năm 1993, cuốn sách cũng được bày bán rộng rãi tại Munich qua bản dịch tiếng Đức của Ravensburger. Sau đó, cuốn sách của nhà vật lý thiên văn mang cái tên VN có phần lạ lẫm, khó phát âm, được dồn dập dịch và in ở nhiều nước khác: Trung Quốc (1993), Thụy Điển (1994), Ý (1994), Nhật Bản (1995), Hàn Quốc (1995)... Tuy có chậm hơn song VN ta cũng đã vào cuộc. Cuốn Giai điệu bí ẩn, dịch từ nguyên văn tiếng Pháp La mélodie secrète, được Nhà xuất bản Khoa Học & Kỹ Thuật ấn hành tại Hà Nội đúng vào đầu tháng 8-2000, coi như một ấn phẩm chào mừng khai mạc Gặp gỡ Việt Nam lần 4, với lời nói đầu do chính tác giả viết dành riêng cho bản dịch tiếng Việt: “Bất chấp những thăng trầm của lịch sử, VN vẫn là đất nước luôn luôn đề cao những giá trị giáo dục và tri thức. Cuốn sách này mong muốn là một đóng góp nhỏ bé vào công cuộc truyền bá những tri thức đó. Tôi xin cảm ơn giáo sư Trần Thanh Vân về tất cả những gì ông đã làm để bản dịch tiếng Việt cuốn Giai điệu bí ẩn sớm ra đời. Tôi cũng cảm ơn dịch giả Phạm Văn Thiều, người đã dịch rất hay ra tiếng Việt cuốn sách này". Trịnh Xuân Thuận bày tỏ niềm ao ước chân thành: “Tôi sẽ rất sung sướng nếu tác phẩm này - tác phẩm đã được thế giới phương Tây đón nhận một cách nồng nhiệt - có thể nuôi dưỡng suy tư và làm thay đổi ít nhiều nhãn quan về thế giới của một số người. Tôi ấp ủ hi vọng nó có thể làm nảy sinh những chí hướng khoa học ở một số bạn trẻ có trí tuệ, và cũng hi vọng những hạt giống được gieo trong các trang sách này đến một ngày nào đó sẽ đâm chồi nảy lộc, phát triển thành cây trái sum sê”. Cuốn sách lập tức được số “bạn trẻ có trí tuệ” ở nước ta tìm đọc, do đó đã phải in lại ngay trong năm sau, 2001. Đầu năm 2003, Nhà xuất bản Khoa Học & Kỹ Thuật in tiếp cuốn Hỗn độn và hài hòa của Trịnh Xuân Thuận, do Phạm Văn Thiều và Nguyễn Thanh Dương dịch từ nguyên văn tiếng Pháp Le chaos et l'harmonie in ở Paris. Lần này về Hà Nội, Trịnh Xuân Thuận tìm gặp lại nhà vật lý giỏi văn chương Phạm Văn Thiều để xem lướt qua bản dịch một cuốn sách khác của anh viết chung với Matthieu Ricard, cuốn L'infini dans la paume de la main (Cái vô tận ở trong lòng bàn tay) được Nhà xuất bản Fayard in ở Paris năm 2000. Đây cũng là một cuốn sách best-seller ở Pháp, ngay trong đợt phát hành đầu tiên đã bán được hơn 100.000 bản, một con số đáng cho các cây bút VN mơ ước! Cuốn sách đề cập đến hệ tư tưởng Phật giáo và những vấn đề mới nhất của khoa học hiện đại, soi rọi những bí ẩn vật lý trong thế giới vĩ mô và vi mô cũng như trong xã hội loài người. Để dịch cuốn sách này, nghe nói nhà vật lý Phạm Văn Thiều đã phải tìm đến sự giúp đỡ của các vị hòa thượng, đại đức! Chỉ còn hơn mười ngày nữa, Gặp gỡ Việt Nam lần 5 sẽ khai mạc tại Hà Nội. Đây là một hội nghị quốc tế lớn về vật lý hạt cơ bản và vật lý thiên văn, được đích thân Tổng thống Pháp J. Chirac nhận làm người bảo trợ tối cao, do giáo sư Nguyễn Văn Hiệu và giáo sư Trần Thanh Vân làm đồng chủ tịch. Hội nghị diễn ra trong một tuần, từ ngày 5 đến 11-8-2004 tại khách sạn Horison, đường Cát Linh, Hà Nội. Hơn 250 nhà khoa học của hơn 30 nước và vùng lãnh thổ đã ghi tên dự hội nghị. Sau phiên họp toàn thể hôm khai mạc, hội nghị sẽ chia thành hai phân ban: phân ban vật lý hạt cơ bản và phân ban vật lý thiên văn. Ở phân ban vật lý thiên văn mà giáo sư Trịnh Xuân Thuận là một thành viên của ban cố vấn quốc tế, sẽ nghe báo cáo và thảo luận về: bùng nổ tia gamma, tia vũ trụ năng lượng siêu cao, vật chất tối, vật lý thiên văn hạt nhân, vũ trụ học, siêu sao mới, thiên văn học sóng hấp dẫn... - Chắc anh sẽ trình bày một nghiên cứu mới?
- tôi hỏi. Như chúng ta đã biết, kính viễn vọng vũ trụ mang tên nhà thiên văn học kiệt xuất người Mỹ Edwin Powell Hubble chỉ một số nhà thiên văn học rất nổi tiếng ở Mỹ và trên thế giới mới được phép sử dụng. Giáo sư Trịnh Xuân Thuận nằm trong số đó. Năm 1992, anh đã được tặng Giải thưởng Henri Chretien của Hội Thiên văn học Mỹ. HÀM CHÂU (báo Tuổi Trẻ)
Bên thềm "Gặp gỡ VN lần 5":Đừng để tài năng trẻ..."cưỡi xe đạp" mãi! TTCN - Ngay từ những thập niên đầu thế kỷ 20, với sự xuất hiện của lý thuyết tương đối hẹp (năm 1905) rồi lý thuyết tương đối rộng (1912) và ngay sau đó sự ra đời của cơ học lượng tử, vật lý học nghiễm nhiên chiếm vị trí tiên phong.
Bởi thế, những hội nghị vật lý lớn thường thu hút sự chú ý của cả cộng đồng khoa học toàn cầu (bao gồm cả những nhà vật lý trong ngành công nghiệp quốc phòng). Gặp gỡ Việt Nam lần 5 sắp diễn ra tại Hà Nội từ ngày 5 đến 12-8-2004 là một sự kiện mang tầm vóc như thế. Không phải ngẫu nhiên mà Tổng thống nước Cộng hòa Pháp Jacques Chirac lại đứng ra làm người bảo trợ tối cao cho cuộc gặp này. Giáo sư Nguyễn Văn Hiệu và giáo sư Trần Thanh Vân là hai đồng chủ tịch cuộc gặp. Gặp gỡ Việt Nam 2004 sẽ thảo luận các vấn đề “thời sự nóng hổi” trong vật lý hạt cơ bản và vật lý thiên văn. Trước cuộc gặp bốn tháng, hai tờ apphich bằng tiếng Anh đã được quảng bá tại nhiều trường đại học và viện nghiên cứu lớn trên thế giới, như một kiểu... marketing! Dưới tiêu đề New views in particle physics (Những quan niệm mới trong vật lý hạt cơ bản), cuộc gặp sẽ đề cập đến: neutrino, vật lý B và vi phạm đối xứng CP, sắc động lực học lượng tử và cấu trúc hadron, tương tác điện yếu, quark đỉnh và vật lý Higgs, vật chất quark, bên ngoài mô hình chuẩn, vật lý học máy gia tốc trong tương lai... Dưới tiêu đề New views on the univers (Những quan niệm mới về vũ trụ), cuộc gặp sẽ tập trung vào: bùng nổ tia gamma, tia vũ trụ năng lượng siêu cao, vật chất tối, vật lý thiên văn hạt nhân, vũ trụ học, siêu sao mới, thiên văn học sóng hấp dẫn... Tất nhiên những vấn đề mà hội nghị quan tâm có phần “lạ lẫm”, “bí hiểm” đối với nhiều bạn đọc trẻ chưa có hành trang khoa học. Nhưng sẽ không hết hi vọng nếu các bạn chịu khó tìm đọc một số cuốn sách phổ biến khoa học như: Lược sử thời gian của Stephen W. Hawking, Ba phút đầu tiên - một cách nhìn hiện đại về nguồn gốc vũ trụ của Steven Weinberg (giải Nobel năm 1979) hay Giai điệu bí ẩn, Hỗn độn và hài hòa của Trịnh Xuân Thuận... Những cuốn sách đã được dịch ra tiếng Việt ấy đều bán hết vèo rất nhanh trên thế giới. Lẽ nào tuổi trẻ nước ta lại dửng dưng lạnh nhạt với những gì mà bạn bè cùng trang lứa ở các nước khác đang mê say? Chúng ta đang cố gắng hội nhập cơ mà! Vật lý hạt cơ bản và vật lý thiên văn là hai chuyên ngành vật lý ngày càng trở nên gắn bó khăng khít bởi vì cả hai đều vận dụng lý thuyết tương đối rộng và cơ học lượng tử để soi rọi những mắc mứu trên bước đường khám phá cái mới; các nhà nghiên cứu ở chuyên ngành này rất cần sớm nắm bắt những kết quả mới nhất ở chuyên ngành kia để vận dụng vào nghiên cứu của mình. Giáo sư Trần Thanh Vân là người có sáng kiến tổ chức những cuộc họp quốc tế chung cho các nhà bác học ở cả hai chuyên ngành này tại Gặp gỡ Moriond, rồi Gặp gỡ Blois trên đất Pháp, và từ năm 1993 có thêm Gặp gỡ Việt Nam (lần 1 tại Hà Nội, lần 2 tại TP.HCM, các lần 3, 4 và 5 tại Hà Nội). Sáng kiến ấy được giới vật lý quốc tế hưởng ứng nồng nhiệt. Gặp gỡ Việt Nam lần 5 thu hút hơn 250 nhà vật lý từ 32 nước đến dự. Nét nổi bật là số nhà vật lý Mỹ đến đông nhất: 52 người, trong đó có những nhà bác học lớn như ông Michael Witherell, tổng giám đốc Fermilab; bà Helen Queen, chủ tịch Hội Vật lý Mỹ. Mỹ là nước giành nhiều giải Nobel về vật lý nhất trong thế kỷ 20. Hiện tượng nhiều nhà vật lý Mỹ đến Hà Nội lần này chứng tỏ chất lượng khoa học rất cao của cuộc gặp. Giáo sư Norman Ramsey, Đại học Cambridge (Mỹ), giải thưởng Nobel, đã từng đến TP.HCM và Hà Nội dự Gặp gỡ VN lần 2 và lần 4, năm nay ngoại bát tuần, không sang dự được, nhưng ông vẫn vui lòng tham gia ban cố vấn quốc tế của cuộc gặp. Trong thư gửi giáo sư Trần Thanh Vân, ông viết: “Tôi may mắn được dự một hoặc nhiều lần các cuộc Gặp gỡ Moriond, Gặp gỡ Blois và Gặp gỡ Việt Nam. Tất cả những cuộc gặp ấy đều mang nhiều thông tin khoa học, đều đầy hứng thú và niềm vui. Đó là những cuộc gặp có hiệu quả kích thích tranh luận khoa học. Tôi học được nhiều điều ở người khác; và tôi nghĩ người khác cũng học được điều gì đó ở tôi”. Giáo sư Jack Steinberger, ở Genève, giải thưởng Nobel, cũng là một thành viên của ban cố vấn quốc tế, nhận xét: “Những cuộc gặp ấy tạo cơ hội cho cả cộng đồng vật lý quốc tế nhìn lại những bước tiến nổi bật nhất đã đạt được cũng như tập trung cố gắng hướng về các mục tiêu trong tương lai. Đó là những cuộc gặp đạt trình độ chuyên môn cao nhất”. Sau Mỹ, một số nước khác cũng có khá nhiều nhà vật lý đến Hà Nội: Pháp 43 vị, Ý 2, Thụy Sĩ 11, Tây Ban Nha 10, Nga 10, Nhật Bản 6, Đức 6, Trung Quốc 4... Trong số đó, ta sẽ gặp nhiều gương mặt nổi bật như: Valery Rubakov, viện trưởng Viện Nghiên cứu hạt nhân Matxcơva; Mikhail Danilov, viện trưởng Viện Vật lý lý thuyết và thực nghiệm Matxcơva; Albrecht Wagner, giám đốc DESY ở Đức; Yoji Totsuka, giám đốc KEK ở Nhật... Có thể nói các nhà vật lý từ bốn phương trời đều bị cuộc gặp hấp dẫn: từ Canada ở Bắc Mỹ đến Na Uy, Đan Mạch ở Bắc Âu; từ CH Nam Phi ở mũi Hảo Vọng đến Algeria ở Bắc Phi; từ Iran, Israel ở Tây Á đến Hàn Quốc ở Đông Á, Pakistan, Bangladesh, Nepal ở Nam Á. Trong số đó có những nhà vật lý trẻ đã từng dự Trường Vật lý VN mùa đông và mùa hè trong 10 năm qua, loại trường ngắn hạn dành cho các nhà nghiên cứu trẻ có trình độ thạc sĩ, tiến sĩ, thậm chí sau tiến sĩ, nhằm trang bị các kiến thức vật lý mới nhất cần cho nghiên cứu. Tuy nhiên, như giáo sư Nguyễn Văn Hiệu mới đây cho tôi biết: chúng ta phải nhìn thẳng vào sự thật. Từ khi đất nước ta chuyển sang nền kinh tế thị trường, việc nghiên cứu vật lý – cũng như nghiên cứu các ngành khoa học cơ bản khác– bao giờ cũng là một việc “đau đầu nhức óc” nhưng, giờ đây, không sao mang lại thu nhập để tạm đủ sống, khỏi phải bỏ phí quá nhiều thời gian vào những công việc “trái tay vô bổ” như mở quán cà phê, luyện thi đại học! Cho nên số bạn trẻ có tài ít ai còn hăm hở “nhảy” vào làm nghiên cứu. Bởi thế, gần đây số công trình vật lý – nhất là vật lý hạt cơ bản – của nước ta in trên các tạp chí quốc tế giảm sút hẳn, cả về số lượng và chất lượng! Trong khi tuổi trẻ nước ta không hề tỏ ra kém trong các Olympic vật lý quốc tế. Hy vọng Gặp gỡ Việt Nam lần này sẽ rung lên hồi chuông cảnh tỉnh, lưu ý dư luận xã hội quan tâm đúng mức tìm biện pháp giúp ngành vật lý lấy lại vị thế đã từng có của mình trong khu vực và quốc tế. Trước hết, Nhà nước ta nên sớm có chính sách thỏa đáng nhằm kịp thời phát hiện, bồi dưỡng và sử dụng người tài. Chúng ta đâu đến nỗi thiếu người tài. Một thí dụ: trong ban chương trình khoa học của cuộc gặp, bên cạnh các nhà bác học nổi tiếng của nhiều nước, có tên nhà vật lý trẻ Đàm Thanh Sơn, hiện làm việc tại Seatle. Cách đây đúng 20 năm, vào mùa hè 1984 tại Prague, Đàm Thanh Sơn, bấy giờ mới 15 tuổi, đã đoạt huy chương vàng Olympic toán quốc tế với số điểm tuyệt đối. Sau đó Sơn theo học đại học tại Liên Xô, bảo vệ luận án tiến sĩ, rồi làm việc tại Viện Nghiên cứu hạt nhân Matxcơva, trở thành một trợ lý xuất sắc của nhà bác học Nga Valery Rubakov (cũng sẽ có mặt tại Hà Nội). Nhưng rồi Liên Xô tan rã, mức sống đột ngột giảm sút và hết sức bấp bênh. Thấy Sơn còn trẻ, cuộc đời nghiên cứu còn dài, V. Rubakov đành đồng ý để Sơn đi Mỹ. Tại New York, rồi Seatle, Sơn liên tiếp công bố nhiều công trình nổi tiếng, được mời đi thuyết trình ở nhiều trường đại học và viện nghiên cứu lớn. Trong chuyến sang thăm Mỹ vào mùa thu năm 2003, tôi đã nghe một số nhà vật lý Mỹ khen ngợi Sơn. Trường hợp Sơn chứng tỏ những học sinh VN đoạt huy chương tại các Olympic quốc tế, nếu gặp điều kiện thuận lợi rất có thể sẽ trở thành những tài năng khoa học tầm cỡ quốc tế. Tháng 8-2000, Đàm Thanh Sơn được mời tham gia ban chương trình Gặp gỡ Việt Nam lần thứ IV. Tháng 10-2002, anh được mời phát biểu ý kiến tại Hội nghị quốc tế về vật lý hạt cơ bản Những đường biên trong vật lý ở Paris. Trong lần dự Gặp gỡ Việt Nam tại TP. HCM năm 1995, tôi có dịp làm quen với nhà vật lý thiên văn Nguyễn Trọng Hiền, người đã từng lãnh đạo một đội khảo sát của Mỹ làm việc tại châu Nam Cực trong cái rét từ – 75 độ đến –100 độ C. Mới đây, sang Mỹ, tôi lại liên hệ email với anh qua địa chỉ do Đàm Thanh Sơn mách bảo. Tôi nhớ mãi một nhận xét thú vị của anh: “Hai người tài sức ngang nhau, song một người cưỡi xe đạp, còn người kia ngự máy bay, thì người ngự máy bay chắc chắn phải chuyển động nhanh hơn!” Vấn đề là: Làm thế nào tạo điều kiện tốt cho thanh niên ta phát triển tài năng? Muốn vậy, trước hết phải kiên quyết chống chủ nghĩa bình quân, “hoà cả làng”! Không nên để các tài năng trẻ cứ phải ... “cưỡi xe đạp” mãi!. HÀM CHÂU (báo Tuổi Trẻ Chúa Nhật)
|