Năm 399 trước Tây lịch,
Socrate bị ba công
dân Athènes là Mélètos, Anytos và Lycon truy tố về
tội «làm thanh niên hư hỏng» và «thay thế các vị
thần của thành quốc bằng ngoại thần». Theo luật pháp
của Athènes, kẻ bị buộc tội có thể tự biện hộ hay
đọc bài cãi do người khác viết giúp. Ông chọn giải
pháp đầu, và sau một phiên xử mang danh nghĩa công
lý song thực chất là chính trị, đã bị kết án phải
uống thuốc độc. Nhưng cũng từ đó, Socrate hoá thân
thành mẫu mực bất tử, bài tự biện của ông do Platon
ghi lại trở thành tác phẩm văn học và triết học gối
đầu giường, «trường hợp Socrate» không ngừng chất
vấn lương tâm con người, đồng thời đặt ra một câu
hỏi lớn về công lý cho mọi chế độ chính trị.
Để chuyển ngữ tác phẩm lý thú
này, chúng tôi chủ yếu dựa trên bản dịch tiếng Pháp
của Victor Cousin (Apologie de Socrate,
1822), và bản dịch tiếng Anh của Benjamin Jowett (The
Apology of Socrates, 1892), cả hai đều có thể
tìm thấy dễ dàng trên Internet. Tuy nhiên, ở một số
đoạn, chúng tôi đã sử dụng
song song các bản dịch Pháp ngữ mới của Emile
Chambry hoặc Luc Brisson, khi thấy cần phải diễn tả
giản dị, trong sáng hoặc gần gũi hơn với tiếng Việt.
|
|
|
Socrate
(-470 ; -399)
|
Platon (-427;
- 347) |
Victor Cousin
(1792-1867) |
Socrate
tường thuật nguồn gốc của sự vu khống mà ông là nạn nhân, chất vấn Mélètos,
và đặt vấn đề công lý.
DEUXIEME
PARTIE |
|
PHẦN HAI -
Đoạn 4 |
[Ici les juges avant été aux voix,
la majorité déclare que Socrate est
coupable. Il reprend la parole : ]
[35e] Le jugement que vous venez de
[36a] prononcer, Athéniens, m'a peu
ému, et par bien des raisons;
d'ailleurs je m'attendais à ce qui
est arrivé. Ce qui me surprend bien
plus, c'est le nombre des voix pour
ou contre; j'étais bien loin de
m'attendre à être condamné à une si
faible majorité; car, à ce qu'il
paraît, il n'aurait fallu que trois
voix de plus pour que je fusse
absous. Je puis donc me flatter
d'avoir échappé à Mélitus, et
non-seulement je lui ai échappé,
mais il est évident que si Anytus et
Lycon ne se fussent levés pour
m'accuser, il aurait été condamné à
payer
[36b] mille drachmes, comme n'ayant
pas obtenu la cinquième partie des
suffrages.
C'est donc la peine de mort que cet
homme réclame contre moi; à la bonne
heure; et moi, de mon côté,
Athéniens, à quelle peine me
condamnerai-je ? Je dois choisir ce
qui m'est dû; Et que m'est-il dû?
Quelle peine afflictive, ou quelle
amende mérité-je, moi, qui me suis
fait un principe de ne connaître
aucun repos pendant toute ma vie,
négligeant ce que les autres
recherchent avec tant
d'empressement, les richesses, le
soin de ses affaires domestiques,
les emplois militaires, les
fonctions d'orateur et toutes les
autres dignités; moi, qui ne suis
jamais entré dans aucune des
conjurations et des cabales si
fréquentes dans la république, me
[36c] trouvant réellement trop
honnête homme pour ne pas me perdre
en prenant part à tout cela; moi
qui, laissant de côté toutes les
choses où je ne pouvais être utile
ni à vous ni à moi, n'ai voulu
d'autre occupation que celle de vous
rendre à chacun en particulier le
plus grand de tous les services, en
vous exhortant tous individuellement
à ne pas songer à ce qui vous
appartient accidentellement plutôt
qu'à ce qui constitue votre essence,
et à tout ce qui peut vous rendre
vertueux et sages; à ne pas songer
aux intérêts passagers de la patrie
plutôt qu'à la patrie elle-même,
[36d] et ainsi de tout le reste?
Athéniens, telle a été ma conduite;
que mérite-t-elle? Une récompense,
si vous voulez être justes, et même
une récompense qui puisse me
convenir. Or, qu'est-ce qui peut
convenir à un homme pauvre, votre
bienfaiteur, qui a besoin de loisir
pour ne s'occuper qu'à vous donner
des conseils utiles?
II n'y a rien qui lui convienne
plus, Athéniens, que d'être nourri
dans le Prytanée; et il le mérite
bien plus que celui qui, aux jeux
Olympiques, a remporté le prix de la
course à cheval, ou de la course des
chars à deux ou à quatre chevaux;
car celui-ci ne vous rend heureux
qu'en
[36e] apparence : moi, je vous
enseigne à l'être véritablement :
celui-ci a de quoi vivre, et moi je
n'ai rien. Si donc il me faut
déclarer ce que je mérite, en bonne
justice, je le déclare, c'est
[37a] d'être nourri au Prytanée.
Quand je vous parle ainsi,
Athéniens, vous m'accuserez
peut-être de la même arrogance qui
me faisait condamner tout à l'heure
les prières et les lamentations.
Mais ce n'est nullement cela; mon
véritable motif est que j'ai la
conscience de n'avoir jamais commis
envers personne d'injustice
volontaire; mais je ne puis vous le
persuader, car il n'y a que quelques
instants que nous nous entretenons
ensemble, tandis que vous auriez
fini par me croire peut-être, si
vous aviez,
[37b] comme d'autres peuples, une
loi qui, pour une condamnation à
mort, exigeât un procès de plusieurs
jours , au lieu qu'en si peu de
temps , il est impossible de
détruire des calomnies invétérées.
Ayant donc la conscience que je n'ai
jamais été injuste envers personne,
je suis bien éloigné de vouloir
l'être envers moi-même, d'avouer que
je mérite une punition, et de me
condamner à quelque chose de
semblable; et cela dans quelle
crainte? Quoi ! pour éviter la peine
que réclame contre moi Mélitus, et
de laquelle j'ai déjà dit que je ne
sais pas si elle est un bien ou un
mal, j'irai choisir une peine que je
sais très-certainement être un mal,
et je m'y condamnerai moi-même!
[37c] Choisirai-je les fers? Mais
pourquoi me faudrait-il passer ma
vie en prison, esclave du pouvoir
des Onze, qui se renouvelle
toujours? Une amende, et la prison
jusqu'à ce que je l'aie payée? Mais
cela revient au même, car je n'ai
pas de quoi la payer. Me
condamnerai-je à l'exil? Peut-être y
consentiriez-vous. Mais il faudrait
que l'amour de la vie m'eût bien
aveuglé, Athéniens, pour que je
pusse m'imaginer que, si vous, mes
concitoyens, vous n'avez pu
supporter
[37d] ma manière d'être et mes
discours, s'ils vous sont devenus
tellement importuns et odieux
qu'aujourd'hui vous voulez enfin
vous en délivrer, d'autres n'auront
pas de peine à les supporter. Il
s'en faut de beaucoup, Athéniens. En
vérité, ce serait une belle vie pour
moi, vieux comme je suis, de quitter
mon pays, d'aller errant de ville en
ville, et de vivre comme un
proscrit. Car je sais que partout où
j'irai, les jeunes gens viendront
m'écouter comme ici; si je les
rebute, eux-mêmes me feront bannir
par les hommes
[37e] plus âgés; et si je ne les
rebute pas, leurs pères et leurs
parents me banniront, à cause d'eux.
Mais me dira-t-on peut-être :
Socrate, quand tu nous auras
quittés, ne pourras-tu pas te tenir
en repos, et garder le silence?
Voilà ce qu'il y a de plus difficile
à faire entendre à
[38a] quelques-uns d'entre vous; car
si je dis que ce serait désobéir au
dieu, et que, par, cette raison, il
m'est impossible de me tenir en
repos, vous ne me croirez point, et
prendrez cette réponse pour une
plaisanterie; et, d'un autre côté,
si je vous dis que le plus grand
bien de l'homme, c'est de
s'entretenir chaque jour de la vertu
et des autres choses dont vous
m'avez entendu discourir,
m'examinant et moi-même et les
autres: car une vie sans examen
n'est pas une vie; si je vous dis
cela, vous me croirez encore moins.
Voilà pourtant la vérité, Athéniens
; mais il n'est pas aisé de vous en
convaincre. Au reste, je ne suis
point accoutumé à me juger digne de
souffrir aucun mal.
[38b] Si j'étais riche, je me
condamnerais volontiers à une amende
telle que je pourrais la payer, car
cela ne me ferait aucun tort; mais,
dans la circonstance présente... car
enfin je n'ai rien...
à moins que
vous ne consentiez à m'imposer
seulement à ce que je suis en état
de payer; et je pourrais aller
peut-être jusqu'à une mine d'argent;
c'est donc à cette somme que je me
condamne. Mais Platon, que voilà,
Criton, Critobule et Apollodore
veulent que je me condamne à trente
mines, dont ils répondent. En
conséquence, je m'y condamne; et
assurément je vous présente des
cautions qui sont très-solvables. |
|
Sau khi toà tuyên án có
tội và mời ông tự định một
hình phạt để thay thế bản án
tử hình mà bên nguyên đề
nghị, Socrate yêu cầu được
phụng dưỡng tại công đường
thành quốc.
Thưa quý công dân Athènes,
lời tuyên án vừa rồi của quý
vị không làm Socrate phẫn nộ
bao nhiêu vì nhiều lý do,
trong đó phải nói rằng nó
không bất ngờ chút nào đối
với kết cục tôi chờ đợi.
Điều còn làm tôi ngạc nhiên
hơn là sự chênh lệch giữa
hai số phiếu; thú thật rằng
tôi không ngờ mình bị kết án
bởi một đa số yếu như thế,
bởi vì nếu tôi tính đúng,
chỉ cần có sự xê dịch của 30
phiếu là trắng án. Như vậy,
tôi có thể tự hào đã thoát
tay Mélètos, không những
thế, hiển nhiên là nếu
Anytos và Lycon đã không
cùng đứng lên để buộc tội,
thì y đã phải trả 1000 đrắc
tiền phạt vì không hội đủ
một phần năm tổng số phiếu
[01].
Dù sao,
Mélètos
đã khép Socrate vào tội
chết. Tốt thôi! Về phần tôi,
thưa quý công dân Athènes,
tôi phải tự kết mình vào tội
gì? Hiển nhiên phải là một
tội tương xứng với điều tôi
đáng hưởng – song đấy là
điều gì? Nhục hình nào, hình
phạt nào tôi đáng nhận
hưởng? Tôi, kẻ không ngừng
tự đặt cho mình nguyên tắc
suốt đời phải xem thường,
thay vì háo hức tìm kiếm
như bao kẻ khác, hoặc của
cải tư lợi, hoặc quyền chức
chính trị hay phẩm hàm quân
sự, hoặc bất cứ thứ danh
vọng nào khác. Tôi, kẻ chưa
bao giờ tham gia một âm mưu
hay toan tính đảng phái nào
vốn tràn ngập nền cộng hoà
này, tự nghĩ mình quá lương
thiện để có thể vong thân
trong loại manh động ấy.
Tôi, kẻ đã gác qua một bên
ngay cả sinh kế khi tự thấy
làm thứ công việc ấy mình
chẳng hữu ích gì cho cả quý
vị lẫn bản thân, mà chỉ giữ
lại mối bận tâm duy nhất là
mang đến cho mỗi cá nhân quý
vị điều tôi xem là nghĩa vụ
cao quý nhất: khuyến khích
từng người khoan bận bịu về
những gì chỉ tùy thuộc quý
vị một cách ngẫu nhiên trước
khi lo nghĩ đến phần tinh
anh của mình, đến điều có
thể giúp quý vị sống đời đạo
hạnh và hiểu biết, khoan đôn
đáo chuyện thành quốc trước
khi lo nghĩ về thành quốc,
và luôn luôn giữ nguyên tắc
cùng trật tự ấy trong tất cả
mọi lĩnh vực còn lại?
Thưa quý
công dân Athènes, đấy là
hành trạng của Socrate, và
nó xứng đáng được hưởng gì,
nếu quý vị thực là người
công chính? Một phần thưởng,
hơn thế nữa, một phần thưởng
thích đáng với tôi
[02].
Mà cái gì có thể tương xứng
với một ân nhân nghèo túng
của quý vị, cần có đủ rảnh
rỗi để chỉ chăm lo đến việc
khuyên nhủ quý vị một cách
bổ ích thôi? Thưa quý đồng
hương, đối với một người như
vậy, chẳng có chi thích đáng
hơn là được chiêu đãi tại
công đường thành quốc
[03].
Và chắc chắn là xứng đáng
hơn bao lực sĩ đã thắng giải
đua ngựa, hoặc đua xe hai
ngựa hay bốn ngựa trong các
kỳ thi điền kinh ở Olympie,
bởi vì họ chỉ mang lại cho
quý vị chút hạnh phúc hời
hợt bên ngoài, trong khi tôi
chỉ cho quý vị đâu là chân
hạnh phúc, và họ có phương
tiện sống trong khi tôi
chẳng có chi cả. Vậy thì,
nếu phải tuyên cáo điều tôi
đáng nhận hưởng một cách
hoàn toàn công chính, xin
nói thẳng với tất cả mọi
người: tôi xứng đáng được
phụng dưỡng tại công đường
thành quốc.
Nói như
thế, có thể Socrate tôi sẽ
bị buộc tội đã ngạo mạn
thách thức quý vị, như khi
bài bác chuyện van xin than
khóc ban nãy. Nhưng không
phải thế đâu, thưa quý đồng
hương; đây mới là lý do thực
sự. Tôi hoàn toàn tự biết
mình chưa hề làm điều gì bất
công với ai một cách cố ý,
nhưng quý vị từ chối tin
tôi, bởi vì chúng ta có quá
ít thời giờ để bàn cãi. Nếu
luật pháp thành quốc đòi hỏi
phải xét xử loại tội phạm có
cơ dẫn đến án tử hình ít ra
trong vài ngày như ở nhiều
nơi khác, hẳn tôi đã có thể
đánh đổ những điều vu khống
thâm căn cố đế trong tâm trí
quý vị, thay vì đành chịu
không thuyết phục nổi quý vị
trong vài giờ như ở đây.
Biết chắc rằng mình chưa bao
giờ làm hại ai, có lý nào
bây giờ Socrate tôi lại tự
làm hại chính mình, không
những thú nhận đáng bị trừng
phạt, mà còn tự đề nghị cho
mình cả hình phạt nữa. Nhưng
có gì đáng sợ mới được cơ
chứ! Bản án tử mà Mélètos
đòi chụp lên đầu tôi chăng,
khi tôi đã nói rằng chưa
biết cái chết sẽ là điều
lành hay dữ, phúc hay họa,
hung hay kiết? Chẳng lẽ để
tránh nó, bây giờ tôi lại đi
chọn và bắt mình chịu đựng
một hình phạt mà tôi biết
chắc chắn là điều hung!
Gông cùm
ư? Nhưng tại sao Socrate lại
phải sống trong tù, làm tôi
mọi cho mười một viên cai
ngục
[04]
thay phiên nhau thị uy sai
khiến? Chịu tiền phạt và
ngồi tù cho đến khi trả hết
nợ chăng? Thế thì cũng chẳng
khác chi, vì tôi làm gì có
tiền để trả. Đi đày ư? Có
thể là quý vị chấp thuận
đấy, nhưng phải thật là tham
sinh úy tử đến độ đui mù tôi
mới có thể nghĩ rằng người
xứ khác có thể chịu đựng
được dể dàng nếp sống và
cách nói năng của mình,
trong khi chúng đã trở thành
sai quấy và ghê tởm đến độ
ngay cả kẻ đồng hương như
quý vị mà còn không chịu
đựng nổi và nay tìm cách
khai trừ. Socrate tôi đâu mù
quáng đến mức ấy, thưa quý
công dân Athènes. Mà quả
thật, đấy sẽ là một cuộc đời
chao ôi là đẹp đối với tôi,
nếu phải rời bỏ quê hương
vào tuổi này để lang thang
hết thành nọ đến xứ kia và
sống như kẻ phát vãng. Bởi
vì tôi biết rằng, đi đến
đâu, lớp trẻ cũng sẽ đến
nghe tôi như ở đây; và nếu
tôi xua đuổi thì chính họ sẽ
nhờ người lớn tuổi hơn trục
xuất tôi; còn nếu như tôi
không xua đuổi, bố mẹ hay
thân nhân họ rồi cũng sẽ
mượn cớ bảo vệ họ để đòi
trục xuất.
Đến đây,
có người sẽ nói với tôi:
Này Socrate, khi sang đất
khách, bộ ông không ngồi yên
một chỗ và câm miệng lại
được sao? Nhưng đấy mới
chính là điều tôi không thể
nào làm cho phần đông quý vị
hiểu được. Bởi vì nếu tôi
lại trả lời rằng làm như thế
là bất tuân lời Thần, và vì
vậy tôi không thể nào ngậm
miệng yên vị một chỗ, quý vị
sẽ không tin mà còn tưởng
tôi giễu cợt. Hơn nữa, nếu
tôi còn nói thêm rằng bàn
luận mỗi ngày về đức hạnh và
những điều quý vị vẫn thường
nghe tôi phát biểu là điều
lợi ích và hạnh phúc nhất
trong đời người, rằng phải
tự xét mình và xét người bởi
vì sống không xét nghiệm
không đáng gọi là sống, thì
quý vị lại càng không tin
nữa. Tuy nhiên, nó là sự
thật đấy, thưa quý đồng
hương, dù chẳng dễ gì mà
thuyết phục quý vị. Mặt khác,
Socrate không có thói quen
tự xử mình đáng nhận bất cứ
tai vạ nào.
Nếu giàu có, tôi
sẵn sàng nộp món tiền phạt
đến mức phải trả, bởi vì nó
cũng chẳng hại gì
[05].
Nhưng trong hoàn cảnh hiện
nay... tôi không làm gì ra
tiền, trừ phi quý vị chỉ
phạt tôi đến mức có đủ sức
trả; và vì tôi chỉ trả nổi
cao lắm là 1 min, tôi đề
nghị trả 1 min tiền phạt. Dù
rằng Platon đứng kia, cùng
với Criton, Critobule và
Apollodore muốn tôi trả đến
30 min và sẵn sàng bảo đảm.
Vì vậy, tôi tự kết án phải
trả 30 min tiền phạt
[06],
và xin giới thiệu với quý vị
những người bảo lãnh hoàn
toàn có khả năng thanh
toán.
|
CHÚ
THÍCH
[01]
Nếu số thẩm phán là
500 người như thông
lệ, bên nguyên được
280 phiếu và bên bị
220. Chỉ cần 30
phiếu đổi chỗ là mỗi
bên được 250 phiếu,
bất phân thắng bại
và toà phải xử trắng
án. Vì được hơn 1/3
tổng số phiếu,
Socrate cho rằng ông
đã thoát tay
Mélètos là kẻ buộc
tội duy nhất mà ông
gọi đích danh ra đối
chất. Mặt khác, nếu
chia đều 280 số
phiếu bên nguyên cho
3 người buộc tội,
Mélètos chỉ mang lại
chưa tới 1/5 tổng số
phiếu, thua kiện và
phải trả tiền
phạt.
[02]
Socrate sẽ đưa ra
một phản đề nghị với
hai vế, cái thứ nhất
tương xứng với tư
cách ân nhân thành
quốc, cái thứ hai
tương đương với khả
năng chịu đựng của
ông. Đoạn này nói về
vế thứ nhất:
Socrate khẳng định
ông xứng đáng được
đối xử như thượng
khách hay công dân
gương mẫu của
Athènes.
[03]
Công đường nói đây
không phải là dinh
Tholos như thường bị
nhầm lẫn. Dinh
Tholos là nơi nghị
viên Athènes sống
chung trong thời
gian hành
xử
quyền cai trị thành
quốc. Công đường là
nhà khách chung của
Athènes, nơi chiêu
đãi các thượng
khách, những công
dân danh giá hoặc
xuất sắc trong mọi
lãnh vực (thể thao,
quân sự...).
[04]
Số nhân viên được
giao cho nhiệm vụ
cai quản ngục thất,
và hành quyết tử tội
khi cần. Họ được chỉ
định hàng năm và làm
việc theo nguyên tắc
luân phiên.
[05]
Đối với Socrate,
điều hung có hại duy
nhất là những gì có
thể gây tổn thương
cho tâm hồn, tiền
phạt do đó không thể
gây thiệt hại gì cho
ông.
[06]
Vế thứ hai của phản
đề nghị, tương đương
với khả năng chịu
đựng của Socrate. Về
giá trị của 2 món
tiền đề nghị: 1 min
được xem là giá phải
chăng để chuộc tù
binh thời đó; 30 min
tương đương với của
hồi môn mà 1 công
dân trung lưu có thể
trả cho chị hoặc em.
©
http://vietsciences.free.fr
và http://vietsciences.org
Phạm Trọng Luật |
|
|