[Ici les juges vont aux voix pour
l'application de la peine, et
Socrate est condamné à mort. Il
poursuit:]
[38c] Point n'avoir pas eu la
patience d'attendre un peu de temps,
Athéniens, vous allez fournir un
prétexte à ceux qui voudront
diffamer la république; ils diront
que vous avez fait mourir Socrate,
cet homme sage; car pour aggraver
votre honte, ils m'appelleront sage,
quoique je ne le sois point. Mais si
vous aviez attendu encore un peu de
temps, la chose serait venue
d'elle-même; car voyez mon âge; je
suis déja bien
[38d] avançé dans la vie, et tout
près de la mort. Je ne dis pas cela
pour vous tous, mais seulement pour
ceux qui m'ont condamné à mort ;
c'est à ceux-là que je veux
m'adresser encore.
Peut-être
pensez-vous que si j'avais cru
devoir tout faire et tout dire pour
me sauver, je n'y serais point
parvenu, faute de savoir trouver des
paroles capables de persuader? Non,
ce ne, sont pas les paroles qui
m'ont manqué, Athéniens, mais
l'impudence: je succombe pour
n'avoir, pas voulu vous dire les
choses que vous aimez tant à
entendre; pour n'avoir pas voulu me
[38e] lamenter, pleurer, et
descendre à toutes les bassesses
auxquelles on vous a accoutumés.
Mais le péril où j'étais ne m'a
point paru une raison de rien faire
qui fût indigne d'un homme libre, et
maintenant encore je ne me repens
pas de m'être ainsi défendu; j'aime
beaucoup mieux mourir après m'être
défendu comme je l'ai fait, que de
devoir la vie à une lâche apologie.
Ni devant les tribunaux, ni dans les
combats, il n'est permis ni à moi ni
à aucun autre d'employer toutes
sortes de moyens pour éviter la
mort. Tout le monde
[39a] sait qu'à la guerre il serait
très-facile de sauver sa vie, en
jetant ses armes, et en demandant
quartier à ceux qui vous
poursuivent; de même, dans tous les
dangers, on trouve mille expédients
pour éviter la mort, quand on est
décidé à tout dire et à tout faire.
Eh! ce n'est pas là ce qui est
difficile, Athéniens, que d'éviter
la mort;
[39b] mais il l'est beaucoup
d'éviter le crime; il court plus
vite que la mort. C'est pourquoi,
vieux et pesant comme je suis, je me
suis laissé atteindre par le plus
lent des deux; tandis que le plus
agile, le crime, s'est attaché à mes
accusateurs, qui ont de la vigueur
et de la légèreté. Je m'en vais donc
subir la mort à laquelle vous m'avez
condamné, et eux l'iniquité et
l'infamie à laquelle la vérité les
condamne. Pour moi, je m'en tiens à
ma peine, et eux à la leur. En
effet, peut-être est-ce ainsi que
les closes devaient se passer; et,
selon moi, tout est pour le mieux.
[39c] Après cela, ô vous qui m'avez
condamné voici ce que j'ose vous
prédire; car je suis précisément
dans les circonstances où les hommes
lisent dans l'avenir, au moment de
quitter la vie. Je vous dis donc que
si vous me faites périr; vous en
serez punis aussitôt après ma mort
par une peine bien plus cruelle crue
celle à laquelle vous me condamnez;
en effet, vous ne me faites mourir
que pour vous délivrer de l'importun
fardeau de rendre compte de votre
vie: mais il vous arrivera tout le
contraire, je vous le prédis.
[39d] Il va s'élever contre vous un
bien plus grand nombre de censeurs
que je retenais sans que vous vous
en aperçussiez; censeurs d'autant
plus difficiles, qu'ils sont plus
jeunes, et vous n'en, serez que plus
irrités; car si vous pensez qu'en
tuant les gens, vous empêcherez
qu'on vous reproche de mal vivre,
vous vous trompez. Cette manière de
se délivrer de ses censeurs n'est ni
honnête ni possible : celle qui est
en même temps et la plus honnête et
la plus facile, c'est, au lieu de
fermer la bouche aux autres, de se
rendre meilleur soi-même. Voilà ce
que j'avais à prédire à ceux qui
m'ont condamné : il ne me reste qu'à
prendre congé d'eux.
[39e] Mais pour vous, qui m'avez
absous par vos suffrages, Athéniens,
je m'entretiendrai volontiers avec
vous sur ce qui vient de se passer,
pendant que les magistrats sont
occupés, et qu'on ne me mène pas
encore où je dois mourir.
Arrêtez-vous donc quelques instants,
et employons à converser ensemble le
temps qu'on me laisse.
[40a] Je veux vous raconter, comme à
mes amis, une chose qui m'est
arrivée aujourd'hui, et vous
apprendre ce qu'elle signifie. Oui,
juges (et en vous appelant ainsi, je
vous donne le nom que vous méritez),
il m'est arrivé aujourd'hui quelque
chose d'extraordinaire. Cette
inspiration prophétique qui n'a
cessé de se faire entendre à moi
dans tout le cours de ma vie, qui
dans les moindres occasions n'a
jamais manqué de me détourner de
tout ce que j'allais faire de mal,
aujourd'hui qu'il m'arrive ce que
vous voyez, ce qu'on pourrait
prendre, et ce qu'on prend en
[40b] effet pour le plus grand de
tous les maux, cette voix divine a
gardé le silence; elle ne m'a arrêté
ni ce matin quand je suis sorti de
ma maison, ni quand je suis venu
devant ce tribunal, ni tandis que je
parlais, quand j'allais dire quelque
chose. Cependant, dans beaucoup
d'autres circonstances, elle vint
m'interrompre au milieu de mon
discours; mais aujourd'hui elle ne
s'est opposée à aucune de mes
actions, à aucune de mes paroles:
quelle en peut être la cause? Je
vais vous le dire; c'est que ce qui
m'arrive est, selon toute
vraisemblance, un bien; et nous nous
trompons sans
[40c] aucun doute, si nous pensons
que la mort soit un mal. Une preuve
évidente pour moi, c'est
qu'infailliblement, si j'eusse dû
mal faire aujourd'hui, le signe
ordinaire m'en eût averti.
Voici encore quelques raisons
d'espérer que la mort est un bien.
Il faut qu'elle soit de deux choses
l'une, ou l'anéantissement absolu,
et la destruction de toute
conscience, ou, comme on le dit, un
simple changement, le passage de
l'âme d'un lieu dans un autre. Si la
mort est la
[40d] privation de tout sentiment,
un sommeil sans aucun songe, quel
merveilleux avantage n'est-ce pas
que de mourir? Car, que quelqu'un
choisisse une nuit ainsi passée dans
un sommeil profond que n'aurait
troublé aucun songe, et qu'il
compare cette nuit avec toutes les
nuits et avec tous les jours qui ont
rempli le cours entier de sa vie;
qu'il réfléchisse, et qu'il dise en
conscience combien dans sa vie il a
eu de jours et de nuits plus
heureuses et; plus douces que
celle-là; je suis persuadé que
non-seulement un simple
[40e] particulier, mais que le grand
roi lui-même en trouverait un bien
petit nombre, et qu'il serait aisé
de les compter. Si la mort est
quelque chose de semblable, je dis
qu'elle n'est pas un mal; car la
durée tout entière ne paraît plus
ainsi qu'une seule nuit.
Mais si la
mort est un passage de ce séjour
dans un autre, et si ce qu'on dit
est véritable, que là est le
rendez-vous de tous ceux qui ont
vécu, quel plus grand bien peut-on
imaginer,
[41a] mes juges? Car enfin, si en
arrivant aux enfers, échappés à ceux
qui se prétendent ici-bas des juges,
l'on y trouve les vrais juges, ceux
qui passent pour y rendre la
justice, Minos, Rhadamanthe, Éaque,
Triptolème et tous ces autres
demi-dieux qui ont été justes
pendant leur vie, le voyage
serait-il donc si malheureux?
Combien ne donnerait-on pas pour
s'entretenir avec Orphée, Musée,
Hésiode, Homère? Quant à moi, si
cela
[41b] est véritable, je veux mourir
plusieurs fois. O pour moi surtout
l'admirable passe-temps, de me
trouver là avec Palamède, Ajax fils
de Télamon, et tous ceux, des temps
anciens, qui sont morts victimes de
condamnations injustes !
Quel agrément de comparer mes
aventures avec les leurs! Mais mon
plus grand plaisir serait d'employer
ma vie, là comme ici, à interroger
et à examiner tous ces personnages,
pour distinguer ceux qui sont
véritablement sages, et ceux qui
croient l'être et ne le sont point.
A quel prix ne voudrait-on, pas, mes
juges, examiner
[41c] un peu celui qui mena contre
Troie une si nombreuse armée, ou
Ulysse ou Sisyphe, et tant d'autres,
hommes et femmes, avec lesquels ce
serait une félicité inexprimable de
converser et de vivre, en les
observant et les examinant? Là du
moins on n'est pas condamné à mort
pour cela; car les habitants de cet
heureux séjour, entre mille
avantages qui mettent leur condition
bien au-dessus de la nôtre,
jouissent d'une vie immortelle, si
du moins ce qu'on en dit est
véritable.
C'est pourquoi, mes juges, soyez
pleins d'espérance dans la mort, et
ne pensez qu'à
[41d] cette vérité, qu'il n'y a
aucun mal pour l'homme de bien, ni
pendant sa vie ni après sa mort, et
que les dieux ne l'abandonnent
jamais; car ce qui m'arrive n'est
point l'effet du hasard; et il est
clair pour moi que mourir dès à
présent, et être délivré dés soucis
de la vie, était ce qui me convenait
le mieux; aussi la voix céleste
s'est tue aujourd'hui, et je n'ai
aucun ressentiment contre mes
accusateurs, ni contre ceux qui
m'ont condamné, quoique leur
intention n'ait pas été de me faire
du bien, et qu'ils n'aient cherché
qu'à me nuire; en quoi j'aurais bien
quelque raison de me plaindre d'eux.
[41e] Je ne leur ferai qu'une seule
prière. Lorsque mes enfants seront
grands, si vous les voyez rechercher
les richesses ou toute autre chose
plus que la vertu, punissez-les, en
les tourmentant comme je vous ai
tourmentés; et, s'ils se croient
quelque chose, quoiqu'ils ne soient
rien, faites-les rougir de leur
insouciance et de leur présomption;
c'est ainsi que je me suis conduit
avec vous. Si vous faites cela, moi
et mes enfants nous n'aurons qu'à
nous louer de votre justice.
[42a] Mais il est temps que nous
nous quittions, moi pour mourir, et
vous pour vivre.
Qui de nous a le meilleur partage ?
Personne ne le sait, excepté Dieu. |
|
Sau
khi lại bị kết án tử hình
với một đa số cao hơn,
Socrate phát biểu với những
kẻ đã kết tội và những người
bênh vực ông trong phiên xử.
Thưa quý
công dân Athènes, chỉ vì
thiếu kiên nhẫn, quý vị đã
tạo cơ hội cho người đời bêu
rếu nền cộng hoà; họ sẽ nói
rằng quý vị đã giết Socrate,
một người hiểu biết, bởi vì
dù không đúng họ cũng sẽ nói
tôi là người hiểu biết để sỉ
nhục quý vị nặng nề hơn nữa.
Chỉ cần chờ thêm ít lâu, cái
chết của tôi tự khắc sẽ đến,
bởi vì nhìn xem, tôi đã ở
vào tuổi gần đất xa trời
rồi. Tôi không chê tất cả
mọi người ở đây như thế, mà
chỉ riêng những kẻ đã khép
tôi vào tội chết. Và cũng
chỉ với họ thôi, tôi xin nói
tiếp đôi điều sau đây.
Có lẽ quý
vị nghĩ rằng Socrate đã bị
kết tội vì không tìm ra lời
lẽ, thứ lời lẽ có đủ sức
thuyết phục quý vị, nếu như
tôi tin rằng bổn phận của
mình là phải làm hết mọi
cách, kể lể đủ chuyện hòng
thoát chết. Không phải thế
đâu, thưa quý đồng hương.
Tôi không thiếu lời lẽ mà
chỉ thiếu trâng tráo: tôi bị
kết tội vì không chịu nói
những điều tai quý vị đã
quen nghe, vì không muốn
than khóc và hạ mình làm
những chuyện hèn hạ mắt quý
vị đã quen thấy. Đối với
tôi, nguy nan phải đương đầu
không thể là lý do để làm
điều bất xứng với một con
người tự do, và ngay cả đến
lúc này, tôi không hề hối
tiếc đã tự bênh vực như vừa
rồi; thà chết mà tự vệ như
tôi đã làm còn hơn là sống
sót nhờ một bài tự biện hèn
hạ. Khi đứng trước toà cũng
như lúc lâm trận, dù là tôi
hay ai khác cũng không được
phép dùng bất cứ phương tiện
nào để thoát chết. Ai cũng
biết rằng muốn cứu thân mình
nơi trận địa chẳng có chi là
khó, chỉ cần vất bỏ vũ khí
và van xin kẻ đuổi theo tha
mạng. Cũng thế, trước mọi
hiểm nguy, một khi đã nhất
quyết nói và làm bất cứ
chuyện gì, người ta có thể
tìm ra nghìn cách xoay xở
hầu tránh cái chết.
Có điều,
thưa quý công dân Athènes,
tránh cái chết không phải là
điều khó nhất, tránh cái ác
còn khó hơn bội phần, bởi vì
tội ác chạy nhanh hơn cả tử
thần
[07].
Vì vậy, người già cả nặng nề
như Socrate mới bị đứa chậm
chân bắt kịp, trong khi kẻ
buộc tội tôi, nhẹ nhàng và
khoẻ khoắn hơn, đã bị đứa
nhanh chân là tội ác túm
lấy. Giờ đây tôi sẽ ra đi,
với án tử hình của toà án
này; nhưng rồi họ cũng sẽ ra
đi, đeo theo tội bất công và
độc ác của toà án chân lý.
Tôi giữ lấy hình phạt của
tôi, họ giữ lấy tội trạng
của họ. Có lẽ sự việc đã
tiến triển đúng như nó phải
xảy ra, và đối với tôi,
không thể nào suôn sẻ hơn.
Như vậy,
mọi việc đã an bài. Nhưng
hỡi những kẻ kết tội
Socrate, đây là điều tôi
báo trước với quý vị, bởi vì
hiện tôi đang ở vào cảnh ngộ
đọc được tương lai rõ nét
nhất của người sắp lìa đời.
Xin cảnh báo rằng, ngay sau
khi giết tôi, quý vị sẽ phải
chịu một hình phạt độc địa
hơn cả cái án chết mà quý vị
đã buộc vào tôi. Thật ra,
quý vị chỉ giết tôi để tự
giải thoát khỏi cái gánh
nặng rất khó chịu là cứ phải
xét nghiệm đời mình; nhưng
rồi xem, tôi nói trước rằng
những gì sắp xảy ra sẽ hoàn
toàn trái ngược với điều quý
vị hy vọng.
Quý vị sẽ phải
đương đầu với một số người
khảo hạch đông đảo mà quý vị
không ngờ rằng cho đến nay
tôi vẫn cố cầm giữ, và càng
trẻ họ càng hung hăng hơn,
càng làm quý vị khó chịu hơn
[08].
Thật là sai lầm nếu quý vị
nghĩ rằng chỉ cần giết người
là trốn thoát lời chê trách
sống không xét nghiệm. Cách
loại bỏ sự kiểm tra ấy vừa
bất chính vừa bất khả thi,
cách vừa chính đáng vừa dễ
dàng là, thay vì tìm cách
bịt miệng kẻ khác, hãy tự tu
thân sửa tánh. Đấy là điều
tôi thấy cần cảnh báo những
ai đã kết tội tôi. Bây giờ
tôi xin kiếu.
Nhưng
thưa những công dân Athènes
đã bỏ phiếu xoá án tôi,
Socrate sẵn sàng đàm luận
tiếp với quý vị về chuyện
xảy ra, trong khi người ta
chưa đưa tôi đến nơi chờ
chết vì còn bận bịu việc
toà. Chúng ta hãy tĩnh tâm
một lúc và dùng khoảng thời
gian còn lại để cùng đàm
luận.
Tôi muốn kể quý vị
nghe như với bạn hữu chuyện
kỳ lạ đã xảy ra cho tôi hôm
nay, và giải thích với quý
bạn ý nghĩa của nó. Vâng,
thưa quý thẩm phán (khi gọi
như thế, tôi chỉ trả lại quý
vị một danh nghĩa chính
đáng), tôi vừa trải nghiệm
điều khác thường sau. Cái
tiếng nói quỷ thần suốt đời
vẫn luôn luôn văng vẳng bên
tai, không bỏ lỡ một dịp nào
dù nhỏ đến đâu để can ngăn
mỗi khi tôi có ý định làm
điều gì sai trái, hôm nay
lại giữ im lặng, trong khi
tôi phải đương đầu với điều
mà mọi người có thể và trên
thực tế đều cho là nỗi bất
hạnh lớn nhất như quý vị
biết đấy. Nó không cản tôi
khi ra khỏi nhà sáng nay,
khi bước ra trước tòa, khi
đang phát biểu hay sắp nói
điều gì, dù vẫn có thói quen
ngắt lời tôi giữa chừng
trong mọi hoàn cảnh bình
thường khác. Tại sao hôm nay
nó lại không ngăn chận bất
cứ hành động nào, lời lẽ nào
của tôi? Để tôi giải thích
với quý bạn: bởi vì điều xảy
ra cho tôi hôm nay có vẻ như
thật là điều lành, và hẳn là
chúng ta đã sai lầm khi
tưởng rằng cái chết là nỗi
bất hạnh. Đối với tôi, bằng
chứng hiển nhiên là nếu tôi
lỡ làm điều chi sai trái,
thì cái tiếng nói ấy đã lên
tiếng cảnh báo.
Còn vài
lý do khác để nghĩ rằng cái
chết là điều lành. Nó chỉ có
thể là một trong hai ngả
sau: hoặc là sự hủy diệt
tuyệt đối và tiêu tan hoàn
toàn của ý thức, hoặc chỉ
đơn giản là sự chuyển dời
của linh hồn từ cõi này sang
cõi khác như người ta nói
[09].
Nếu cái chết là sự tước bỏ
mọi cảm thức, một giấc ngủ
không chiêm bao, thì nó sẽ
là hạnh phúc tuyệt vời phải
không quý bạn? Bởi vì, ai đó
trong quý vị cứ chọn lấy một
đêm dài đẫy giấc không bị
mộng mị quấy rầy, và so sánh
nó với tất cả những ngày,
những đêm đã lấp đầy đời
mình thử xem. Hãy suy nghĩ
rồi tự hỏi xem, liệu trong
đời mình đã có được bao
nhiêu lúc sung sướng, êm ả
hơn thứ đêm ấy. Tôi tin chắc
rằng không chỉ người thường,
mà ngay cả bậc Đại Đế
[10]
cũng chẳng tìm ra bao nhiêu
đâu, có thể đếm được trên
đầu ngón tay. Nếu cái chết
là một giấc ngủ tương tự,
tôi quả quyết nó không phải
là điều bất hạnh, bởi vì cả
chuỗi thời gian vô tận dường
như chỉ thu lại còn một đêm
trường.
Mặt khác,
nếu cái chết là sự chuyển
dời từ trú sở này sang một
cõi khác, và nếu đúng thật
như người ta nói, rằng đấy
là nơi hẹn hò của bao người
đã từng nghiệm trải cuộc
sống trần gian, còn có thể
tưởng tượng được hạnh ngộ
nào lớn hơn, thưa quý thẩm
phán? Bởi vì rốt cuộc, nếu
đến cõi Hadès mà thoát khỏi
tay những kẻ mệnh danh là
quan toà ở đây để gặp các vị
thẩm phán đích thực, những
người được xem là luôn luôn
thực thi công lý, như Minos,
Rhadamanthe và Éaque
[11]
hay như Triptolème và các vị
bán thần khác đã từng sống
công chính suốt đời, thì
cuộc hành trình này lại khốn
khổ đến thế hay sao? Chúng
ta phải trả cái giá nào để
được đàm luận với Orphée,
Musée, với Hésiode, Homère?
Riêng tôi, nếu chết mà được
như thế thật, tôi sẵn sàng
chết nhiều lần, nhất là nếu
được gặp Palamède, gặp
Ajax con của Télamon
[12],
và tất cả những người thời
xưa đã chết oan vì là nạn
nhân của các bản án bất
công!
Trò chuyện với họ, rồi
so sánh những gì đã xảy ra
cho họ và cho bản thân mình,
thú vị đấy chứ! Nhưng có lẽ
thú vui lớn nhất của tôi, ở
đấy cũng như ở đây, vẫn lại
là dùng cả đời mình vào việc
chất vấn và xem xét mọi nhân
vật mà tôi gặp trên đường,
để phân biệt ai là người
hiểu biết, ai là người chỉ
tưởng mình thông thái mà
không thực hiểu biết. Phải
trả cái giá nào, thưa quý
thẩm phán, để có thể khảo
sát Agamemnon, vị tướng đã
thống lãnh cả một đội quân
hùng hậu như thế để đánh
thành Troie, hay Ulysse hay
Sisyphe, và bao nhân vật nam
nữ khác nữa, những người mà
chỉ được sống bên cạnh, được
chuyện trò với họ thôi để
quan sát và tìm hiểu, cũng
đã là một đại phúc không nói
hết được? Ít ra ở đấy, không
ai bị kết án tử hình vì loại
hành động tương tự; bởi vì
ngoài cả nghìn lợi thế đã
đặt cuộc sống của họ cao hơn
của chúng ta rất xa, cư dân
nơi đây còn hưởng lộc bất
tử, nếu đúng như người ta
nói.
Vì vậy,
thưa quý thẩm phán, cả quý
bạn nữa cũng nên giữ hy vọng
trước cái chết, và lấy chân
lý này làm điều tâm niệm:
không ác quả nào có thể xảy
đến với người thiện, dù
trong đời này hay sau khi
chết, vì thần thánh không
bao giờ bỏ rơi họ. Chuyện
xảy ra cho tôi hôm nay không
hề là ngẫu nhiên; đối với
tôi, rõ ràng rằng chết vào
lúc này và thoát khỏi mọi hệ
lụy của cuộc sống là điều
tốt lành nhất; chính vì thế
mà cái tiếng nói quỷ thần
kia hôm nay đã im lặng. Tôi
không oán hận gì mấy kẻ đã
buộc tội hay nhóm người đã
kết án tôi, mặc dù ý đồ của
họ là tìm cách hãm hại tôi
chứ không phải mưu cầu điều
lành, và như thế tôi hoàn
toàn có lý do để trách móc
họ.
Tôi chỉ yêu cầu họ một
điều. Khi các con tôi khôn
lớn, nếu quý vị thấy chúng
tìm kiếm của cải hay bất cứ
thứ chi khác nhiều hơn là
đức hạnh, hãy trừng phạt
chúng bằng cách tra vấn
chúng như tôi đã hành hạ quý
vị, và nếu chúng vênh váo
tưởng mình đã trở thành cái
gì trong khi chúng chưa thực
là gì cả, hãy làm chúng hổ
thẹn vì sự vô tâm và ngạo
mạn ấy, như tôi đã dằn vặt
quý vị. Nếu quý vị làm được
như thế, bố con chúng tôi
xin thực lòng ca ngợi sự
công chính của quý vị.
Nhưng đã
đến lúc chúng ta chia tay
nhau, tôi bước vào nẻo chết,
và quý vị trở lại đường
sống.
Bên nào rồi sẽ nhận
lấy số phần lợi hơn? Đâu ai
biết được, chỉ có thần thánh
may ra.
|