Những bài cùng tác giả
Trong mắt người Mỹ, Pakistan luôn là một xứ khách
hàng và Hoa Kỳ là chủ nhân ông duy nhất. Họ tin
tưởng, mặc dù luôn khẳng định chủ quyền quốc gia
tối thượng và thiêng liêng, các cấp lãnh đạo
Pakistan cuối cùng rồi cũng phải nhượng bộ trước các
đòi hỏi của Hoa Thịnh Đốn, kể cả quyền tự do sử dụng
phi cơ không người lái tấn công vào lãnh địa các bộ
lạc dọc biên giới Afghanistan. Đây là một thẩm định
sai lầm về quan hệ dài lâu và phức tạp giữa hai xứ.
QUAN HỆ HOA KỲ-HỒI QUỐC
Một nét đặc trưng thường thấy trong chính sách đối
ngoại của chính quyền Obama là đánh giá lệch lạc sức
mạnh cũng như nhược điểm của các xứ đối nghịch dù
lớn hay nhỏ, cũng như của các quốc gia bạn dù bền
chặt hay luôn thay đổi. Ngày nay chúng ta có thể
thêm tên Pakistan vào danh sách các quốc gia loại
nầy.
Thực vậy, Pakistan hiện cũng là đối tác tích cực với
một siêu cường khác, có đủ tiềm năng trở thành một
đối tác vững bền lâm thời thay thế Hoa Kỳ, trong
trường hợp "cơm không lành canh chẳng ngọt"
với chính quyền Obama. Quan hệ Islamabad-Washington
đã biến dạng từ một đồng minh khắng khít trong suốt
thập kỷ thánh chiến chống Xô Viết 1980 ở
Afghanistan, đến tình trạng tha hóa trong thập kỷ
1990 khi Hoa kỳ ghi tên Pakistan vào danh sách những
quốc gia ủng hộ khủng bố quốc tế cần cảnh giác.
Cùng lúc, quan hệ giữa Islamabad và Bắc Kinh luôn
thân thiện trong gần ba thập kỷ vừa qua. Như Hoa Kỳ
thỉnh thoảng cũng đã ghi nhận, quan hệ đồng minh với
TQ là một trong số vũ khí lợi hại nhất của Pakistan
trong bất cứ va chạm nào trong tương lai với chính
quyền Obama.
Một yếu tố khác, cũng đã được đánh giá sai lầm, liên
quan đến cuộc chiến đang tiếp diễn. Nếu trong thập
kỷ 1980, Pakistan đã giữ vai trò tuyến đường tiếp
liệu cho các chiến binh thánh chiến chống Xô Viết,
ngày nay, Islamabad cũng có thể trở thành một chướng
ngại cho việc tiếp vận cần thiết cho lực lượng quân
sự Hoa Kỳ và NATO ở Afghanistan. Trong thực tế,
Pakistan có tiềm năng tác động quyết định đến tính
hiệu quả của các lực lượng Hoa Kỳ và đồng minh NATO
trong cuộc chiến chống Taliban: Islamabad kiểm soát
các tuyến đường tiếp vận đến Afghanistan.
Hai yếu tố vừa kể đã đem lại cho Pakistan một sức
mạnh lớn lao và độc lập, hơn những gì các nhà làm
chính sách Hoa Kỳ đã thú nhận, dù công khai hay
trong chỗ riêng tư.
TUYẾN TIẾP VẬN HUYẾT MẠCH
Căm giận trước thái độ hàng hai của Pakistan khi đã
cung cấp chỗ ẩn náu cho Osama bin Laden trong nhiều
năm, chính quyền Obama hình như đã quên bẵng sức
mạnh các lá bài Islamabad đang nắm giữ.
Để tiếp tế cho 100.000 quân nhân Mỹ, 50.000 quân
NATO, và hơn 100.000 nhân viên các loại của các nhà
thầu tư hiện diện ở Afghanistan, Ngũ Giác Đài cần
được tự do tiếp cận Afghanistan xuyên qua các nước
láng giềng. Trong sáu xứ có chung biên giới với
Afghanistan, chỉ ba quốc gia có hải cảng. Trong thực
tế, ngoài các hải cảng không mấy hữu ích, vì quá xa
xôi, của TQ, trong hai xứ còn lại, Iran là kẻ thù số
một của Hoa Thịnh Đốn. Rút cuộc, Pakistan đang giữ
vị trí độc tôn.
Hiện nay, khoảng 3/4 số tiếp liệu cho trên 400 căn
cứ Hoa Kỳ và liên quân ở Afghanistan - từ căn cứ
không quân khổng lồ Bagram Air Base cho đến các tiền
đồn bé nhỏ - đều được chuyển tải xuyên qua lãnh thổ
hay không phận Pakistan. Hầu hết các lô hàng là các
loại vũ khí và nhiên liệu cần thiết cho các lực
lượng Hoa Kỳ và NATO. Khi đến Karachi, hải cảng quan
trọng duy nhất của Pakistan, các hàng tiếp liệu được
chuyển qua xe vận tải, chạy qua một đường bộ rất dài
đến các cửa khẩu dọc biên giới Afghanistan. Torkham
và Chaman là hai cửa khẩu then chốt trong số nầy.
Vượt Đèo Khyber Pass, Torkham trực tiếp dẫn đến thủ
đô Kabul và Bagram Air Base, căn cứ quân sự lớn nhất
của Hoa Kỳ ở Afghanistan. Qua Đèo Bolan Pass, Chaman
là con đường trực tiếp đi đến Kandahar Air Base,
doanh trại quân sự rộng lớn nhất ở miền Nam
Afghanistan.
Công tác vận chuyển đồ tiếp liệu nói trên mỗi ngày
cần đến 4.000 tài xế Pakistan và các nhân công trợ
tá, khoảng 300 xe vận tải và các xe chở dầu qua ngả
Torkham, và 200 qua ngả Chaman. Kể từ năm 2007, ngay
bên trong Pakistan, các cuộc tấn công ngày một nhiều
của Taliban và đồng minh vào các đoàn xe vận tải đã
buộc Ngũ Giác Đài phải tìm kiếm những tuyến đường
tiếp tế thay thế.
Với sự giúp đỡ của Latvia, thành viên NATO, cũng như
của Nga, và Uzbekistan, các nhà hoạch định của Ngũ
Giác Đài đã thành công trong việc thiết lập Mạng
Lưới Phân Phối Phía Bắc - Northern Distribution
Network hay NDN. Đây là tuyến đường sắt, dài
3.220 dặm, nối liền hải cảng Riga ở Latvia với thành
phố Termez ở biên giới Uzbek. Tuyến đường sắt nầy
lại được kết nối với cây cầu bắc qua sông Oxus đến
tỉnh Hairatan của Afghanistan. Tuy nhiên, chính
quyền Uzbek chỉ cho phép các hàng hóa ngoài vũ khí
quá cảnh. Vả chăng, tuyến đường Termez-Hairatan chỉ
có thể chuyển vận không quá 130 tấn hàng mỗi ngày.
Phí tổn chuyển vận hàng hóa trên một khoảng đường
dài như thế đã là vấn đề đối với ngân sách 120 tỉ
USD Ngũ Giác Đài dành cho cuộc chiến Afghanistan mỗi
năm, và cũng không thể thay thế các tuyến đường tiếp
liệu xuyên qua Pakistan.
Ngoài ra còn có Trung Tâm Quá Cảnh Manas
(Manas Transit Center), thuê của chính quyền
Kyrgyzstan tháng 12-2001. Tọa lạc gần căn cứ Bagram
Air Base, Trung Tâm nầy có chức năng cung cấp các
dịch vụ quá cảnh cho các lực lượng đồng minh ra vào
Afghanistan, tồn trữ và tiếp tế nhiên liệu trên
không cho phi cơ Hoa Kỳ và NATO ở Afghanistan.
Tính thiết yếu của các tuyến đường bộ Pakistan đối
với Ngũ Giác Đài đã đem lại cho chính quyền
Islamabad lực đòn bẫy quan yếu chống lại sức ép
ngoại giao quá đáng và các vi phạm chủ quyền liên
tục từ phía Hoa Thịnh Đốn. Chẳng hạn, tháng 9-2010,
sau khi trực thăng NATO truy kích phiến quân từ
Afghanistan đã vi phạm không phận Pakistan và sát
hại ba nhân viên bán quân sự thuộc lực lượng Biên
Phòng Pakistan trong lãnh địa bộ lạc Kurram,
Islamabad đã nhanh chóng phản ứng.
Pakistan đã đóng cửa Đèo Khyber Pass khiến các đoàn
xe vận tải và xe chở dầu NATO bị kẹt lại giữa đường,
tạo cơ hội cho các chiến binh Taliban tấn công. Và
trong thực tế, các chiến binh đã thành công thiêu
hủy đoàn công-voa. Đề đốc Mike Mullen, Tham
Mưu Trưởng Liên Quân, trong văn thư xin lỗi đối tác
Pakistan, Tướng Ashhaq Parvez Kayani, đã
"gửi lời
phân ưu chân thành nhất đối với các binh sĩ thương
vong đáng tiếc của ngài hôm 30-9-2010."
Anne Patterson, đại sứ Hoa Kỳ ở Pakistan, cũng đã
gửi lời xin lỗi đối với "tai nạn kinh khủng đó",
và giải thích phi đội trực thăng đã lầm lẫn quân dù
Pakistan với các phiến binh. Tuy nhiên, Pakistan
cũng đã đợi đến 8 ngày trước khi mở lại cửa khẩu
Torkham.
NHỮNG CON BÀI KHÁC CỦA PAKISTAN - DẦU LỬA, KHỦNG BỐ,
TRUNG QUỐC
Trong vùng đất gồ ghề, các tuyến đường đèo giữ một
vai trò địa chính trị huyết mạch. Sau cuộc chiến
Trung-Ấn năm 1962, khi TQ và Pakistan bắt đầu thương
nghị về đường ranh biên giới giữa hai quốc gia, Bắc
Kinh đã giành Đèo Khunjerab Pass trong phần đất
Kashmir thuộc Pakistan. Islamabad đã thỏa thuận. Vì
vậy, phần lãnh thổ 2.000 dặm vuông đã được nhượng
lại cho TQ như một phần của Thỏa Ước Biên Giới và
Mậu Dịch Trung-Hồi tháng 3-1963, gồm cả Đèo
Khunjerab Pass.
Thỏa Ước nầy đã đưa đến việc thiết kế tuyến đường
cao tốc dài 800 dặm - Karkoram Highway, nối liền
Kashgar trong Vùng Xinjiang của TQ với thành phố
Abbottabad, một thành phố ngày nay rất quen thuộc
với mọi gia đình Mỹ. Tuyến đường nầy đã là dấu ấn
quyết định đối tác chiến lược giữa Bắc Kinh và
Islamabad, với những thành tố kinh tế, quân sự, và
địa chính trị vững chắc.
Cả hai xứ cùng theo đuổi một mục đích chung trước
tham vọng của Ấn Độ muốn trở thành siêu cường ở Nam
Á. Ngoài ra, chính quyền TQ còn xem Pakistan như một
đồng minh cốt lõi trong nỗ lực thủ đắc và bảo đảm an
ninh năng lượng trong nhiều thập kỷ sắp đến.
Trước tình trạng đối nghịch của Pakistan với Ấn Độ
từ ngày lập quốc 1947, Bắc kinh đã cố gắng hỗ trợ
Pakistan về quân sự và kinh tế, tiếp theo sau cuộc
chiến Trung-Ấn 1962. Sau khi New Delhi thí nghiệm
bom nguyên tử thành công năm 1974, TQ đã tích cực
hậu thuẫn chương trình vũ khí hạt nhân của
Islamabad. Tháng 3-1984, địa điểm thử nghiệm nguyên
tử Lop Nor của TQ đã trở thành địa bàn thí nghiệm
bom hạt nhân của Pakistan. Sau đó, Bắc Kinh còn
chuyển giao công nghệ tên lửa thiết yếu cho
Islamabad.
Trong thời gian đó, TQ đã trở thành nguồn cung cấp
các trang thiết bị quân sự chính yếu cho Pakistan.
Ngày nay, gần 4/5 các xe bọc thép , 3/5 các chiến
đấu cơ, và 3/4 các tàu tuần duyên và tên lửa của
Pakistan đều do TQ sản xuất. Với tài nguyên hạn chế,
Islamabad không đủ phương tiện tài chánh để mua vũ
khí đắt tiền của Mỹ và các xứ Tây phương, và vì vậy,
chỉ có thể tậu mãi các loại vũ khí kém tân tiến
nhưng giá cả rẻ hơn của TQ, với số lượng nhiều hơn.
Hơn nữa, Pakistan và TQ còn có dự án hợp tác sản
xuất các chiến đấu cơ JF-17 Thunder, tương đương với
F-16 tân tiến hơn của Mỹ.
Vì vậy, trong mấy thập kỷ vừa qua, một nhóm vận
động hành lang thân TQ đã hình thành trong hàng ngũ
các sĩ quan Pakistan. Do đó, không có gì đáng ngạc
nhiên, tiếp theo sau vụ người Mỹ thanh toán Osama
bin Laden ở Abbottabad, các quan chức quân sự
Pakistan đã tiết lộ: rất có thể họ sẽ cho phép người
TQ tìm hiểu các cơ phận cánh quạt hay rôto của máy
bay lên thẳng tàng hình Black Hawk bị hỏng máy do
Hải Quân Hoa Kỳ SEALS bỏ lại. Lời đe dọa, mặc dù sau
đó không được thực thi, là một tín hiệu rõ ràng cho
người Mỹ: nếu Hoa Kỳ tiếp tục vi phạm chủ quyền của
Pakistan và gây sức ép quá đáng , người Pakistan có
thể lựa chọn kết thân chặt chẽ hơn với siêu cường
cạnh tranh của Mỹ ở Á châu, Cộng Hòa Nhân Dân Trung
Quốc. Như để nhấn mạnh điểm nầy, hai tuần lễ sau
biến cố Abbottabad, Thủ Tướng Yousuf Raza Gilani đã
quyết định công du Bắc Kinh.
Trong chuyến công du ba ngày, Gilani đã ký kết một
số thỏa ước song phương về thương mãi, tài chánh,
khoa học, và công nghệ. Cao điểm là cuộc hội kiến
với Chủ Tịch Hồ Cẩm Đào. Sau cuộc họp thượng đỉnh,
một phát ngôn nhân chính thức đã loan báo Bắc Kinh
đã quyết định thúc đẩy các doanh nghiệp TQ thắt chặt
các quan hệ kinh tế với Pakistan qua chương trình
gia tăng đầu tư .
Trong số những dự án Trung-Hồi đã được thỏa hiệp là
dự án xây dựng tuyến đường sắt giữa Havelian, Hồi
Quốc, và Kashgar Trung Quốc, một kế hoạch đã được cả
hai chính phủ chấp thuận trong tháng 7-2010. Dự án
được xem như đợt đầu của một công trình đầy tham
vọng kết nối Kashgar, TQ, với hải cảng Gwadar, Hồi
Quốc.
Từ một làng chài nhỏ bé bên bờ Arabian Sea thuộc
Baluchistan, Gwadar đã được Tập Đoàn China Harbor
Engineering Company Group, một công ty con thuộc
Công Ty Quốc Doanh khổng lồ - China
Communications Construction Company Group, biến
đổi thành một hải cảng tân tiến trong năm 2008. Cảng
chỉ cách Eo Biển Hormuz khoảng 330 dặm tại cửa Vịnh
Ba Tư, trên tuyến đường chuyển vận phần lớn số dầu
khí nhập khẩu từ Trung Đông. Sau chuyến công du của
Gilani, tin tức cho biết TQ đã đồng ý đảm nhiệm công
tác điều hành các hoạt động tương lai của hải cảng.
Cách đây hơn một thập kỷ, các lãnh đạo TQ đã quyết
định giảm thiểu tỉ suất dầu nhập khẩu chuyển vận
bằng tàu biển, vì lẽ các tuyến đường hàng hải từ
Vịnh Ba Tư và Đông Phi đến các hải cảng TQ thiếu an
toàn. Các tàu dầu TQ phải đi qua Eo Biển Malacca
chật hẹp, do Hải Quân Hoa Kỳ kiểm soát. Vả chăng,
phí tổn chuyển vận 60% số dầu nhập khẩu trong một
hành trình dài 3.500 dặm lại quá tốn kém. Thay vào
đó, nếu chuyển vận phần lớn số dầu nhập khẩu đến
Gwadar, và từ đó, bằng đường sắt đến Kashgar, TQ có
thể giảm thiểu phí tổn chuyển vận, đồng thời dễ bảo
toàn an ninh hơn.
Đối nội, chính quyền TQ luôn cảnh giác trước các
hoạt động khủng bố bởi người Hồi giáo Uighurs, đang
đòi hỏi một Đông Turkestan độc lập bên trong
Xinjiang. Một số trong nhóm nầy có liên hệ với
al-Qaeda. Islamabad từ lâu đã ý thức đầy đủ thực tế
nầy. Tháng 10-2003, quân đội Pakistan đã hạ
sát Hasan Mahsum, lãnh tụ Phong Trào Hồi Giáo
Đông Turkestan, và trong tháng 8-2004, quân đội
Trung- Hồi đã cùng tổ chức một cuộc thao diễn quân
sự chống khủng bố ở Xinjiang.
Gần bảy năm sau, Bắc Kinh không những hài lòng trước
cái chết của Osama bin Laden mà còn lên tiếng ca
ngợi Islamabad đang theo đuổi một chính sách chống
khủng bố mạnh mẽ. Ngược hẳn với làn sóng chỉ trích
gần đây từ Hoa Thịnh Đốn về vai trò của Pakistan
trong cuộc chiến chống khủng bố, cùng với những lời
đe dọa cắt xén viện trợ của Quốc Hội Hoa Kỳ, TQ đã
trải thảm đỏ đón chào thủ tướng Gilani viếng thăm.
Đề cập những mất mát kinh tế Pakistan đã phải gánh
chịu trong các chiến dịch chống khủng bố, chính
quyền TQ đã kêu gọi cộng đồng quốc tế hậu thuẫn cho
chế độ Pakistan trong nỗ lực
"vãn hồi ổn định
quốc gia và phát triển kinh tế."
Phản ứng của TQ trước biến cố Abbottabad và hậu quả
tức thì đối với Pakistan nên được xem như một nhắc
nhở đối với chính quyền Obama: với các mục tiêu Hoa
Kỳ đang theo đuổi ở Afghanistan, trong quan hệ với
Pakistan, người Mỹ đang nắm một tay bài yếu ớt hơn
người Mỹ tưởng tượng. Một ngày nào đó, Pakistan có
thể chận đứng các tuyến đường tiếp vận và sử dụng
con bài TQ phương hại cho quyền lợi của Hoa Kỳ.
Sau cuộc hành quân Abbottabad không báo trước cho
chính quyền và quân đội Pakistan, phản ứng của
Islamabad càng mang tính e ngại Hoa Kỳ nhiều hơn; và
America-phobia càng có thêm lý do để trở nên
phổ biến và sâu rộng. Như vậy, ngay cả sau khi
chết, giấc mơ lớn lao nhất của bin Laden cũng
đã được thành đạt vì Hoa Kỳ càng lún sâu hơn vào
vũng lầy Trung Đông mở rộng.
Một vũ điệu bi hài đã diễn ra giữa quân đội, các cơ
quan tình báo, cũng như chính quyền dân sự Pakistan
và chính quyền Obama. Pakistan đã nhanh chóng trục
xuất 120 quân nhân thuộc lực lượng đặc biệt Hoa Kỳ
đang huấn luyện lực lượng biên phòng Pakistan ra
khỏi nước. Chính quyền Pakistan cũng đã từ chối cấp
chiếu khán cho các nhân viên kỹ thuật Mỹ và bắt giam
năm nhân viên đã hỗ trợ CIA phát giác tung tích
bin Laden. Hoa Thịnh Đốn đã trả đũa với những
lời "cảnh cáo nghiêm khắc" thường lệ, lên án
Islamabad đã thông báo giúp phiến quân al-Qaeda chế
tạo bom trong vùng biên giới thoát khỏi các cuộc
ruồng bắt, và ngưng cung cấp trang thiết bị cho lực
lượng biên phòng Pakistan. Quốc Hội Hoa Kỳ cũng đã
bắt đầu từ chối gói viện trợ dành cho Islamabad.
Ngược lại, phía Pakistan đã đe dọa chận đứng các
chuyến bay của phi cơ không người lái từ ba căn cứ
không quân CIA đang được phép sử dụng bên trong
Pakistan. Chính quyền Obama đã đáp lễ: ngay cả trong
trạng huống nầy, chiến dịch phi cơ không người lái
của CIA vẫn sẽ tiếp tục. Hoa Thịnh Đốn còn ngưng
tháo khoán khoản 800 triệu viện trợ quân sự. Bộ
trưởng quốc phòng Pakistan, Chaudhry Ahmad Mukhtar,
còn đe dọa rút các lực lượng Pakistan khỏi các khu
vực biên giới. Trong một cuộc phỏng vấn truyền hình,
Mukhtar tuyên bố: "Chúng tôi không đủ khả năng
duy trì quân đội trong vùng rừng núi trong một thời
gian lâu dài như vậy."
Và cứ thế, lời qua tiếng lại tiếp diễn: đe dọa,
hối lộ, thỉnh cầu, và những tuyên bố bất nhất vô
nghĩa giữa hai đồng minh kình địch.
Người ta những nghĩ: Trong cuộc chiến Afghanistan
tai họa, quan hệ Hoa Thịnh Đốn-Islamabad chẳng khác
một cuộc hôn nhân bất hạnh trong địa ngục trần
gian; và trong hiện tình phá sản về kinh tế, quân
sự, và chính trị của một đế quốc suy tàn, có lẽ đây
là tất cả những gì người Mỹ có thể thực hiện.
© Nguyễn Trường
Irvine, California, U.S.A.
02-8-2011
|