Những bài
cùng tác giả
Những bài liên quan
Sáng thứ hai 3/12/2007, sau khi tuyên thệ nhiệm chức
thủ tướng từ Toàn quyền Úc ở Canberra cùng với sự bổ
nhiệm và tuyên thệ nội các mới, việc đầu tiên của
ông Kevin Rudd của chính phủ mới là thực hiện lời
hứa thứ nhất trong lúc tranh cử: phê chuẩn Nghị định
Thư Kyoto (Kyoto protocol). Thủ tướng Kevin Rudd và
phó thủ tướng bà Julia Gillard đã phê chuẩn Nghị
định thư Kyoto và đề nghị Toàn quyền Jeffery chấp
thuận và ông Jeffery đã đồng ý. Chính phủ đã chỉ thị
đoàn đại biểu Úc thông báo ở Hội nghị Môi trường và
thay đổi khí hậu ở Bali là Úc đã phê chuẩn Nghị định
thư Kyoto. Sau khi họp nội các đầu tiên, chính phủ
sẽ có chương trình hành động và bận rội trong mấy
tuần đầu tiên trước khi Giáng Sinh.
Đây là biểu tượng có ý nghĩa lớn, mở đầu hội nghị 11
ngày ở Bali, không có gì tốt hơn là Úc đã đồng ý phê
chuẩn nghị định thư Kyoto (Kyoto Protocol). Úc là 1
trong 2 nước đã phát triển cuối cùng chưa phê chuẩn
trước hội nghị Bali trong hơn 10 năm qua. Sự kiện này sẽ cho một sức
đẩy để hội nghị sẽ thành công và nhất là ảnh hưởng
đến thái độ của Mỹ, Ấn độ, Trung quốc, Ba Tây và các
nước đang phát triển khác để cùng một ý chí chung
giải quyết và cứu nguy đời sống trên trái đất. Các
nước nghèo đang phát triển là những nước sẽ bị ảnh
hưởng nhiều nhất qua sự thay đổi khí hậu gây ra bởi
khí nhà kính.
Liên hiệp Bảo tồn Thế giới (World Conservation
Union, IUCN) đã ra thông báo báo chí như sau qua
Tổng giám đốc ICUN, bà Julia Marton-Lefèvre phát
biểu: “Quyết định phê chuẩn nghị định thư Kyoto của
Úc mang đến một tín hiệu lớn cho thế giới khi hội
nghị thượng đỉnh của Liên Hiệp Quốc khai mạc ở Bali.
Chúng tôi đón mừng sự kiên quyết, có tính khẩn cấp
và quyết tâm mà ông Rudd đã làm và hy vọng là quyết
định này sẽ là một khích lệ mạnh mẻ cho những quốc
gia khác noi theo."
Hội nghị Bali có mục đích chính là lập ra đề tài
thảo luận, chương trình nghị sự và bản chỉ đường để
tiến tới thiết lập một hiệp ước mới sau
Kyoto
dự định sau khi Nghị định thư Kyoto hết hạn vào năm
2012. Sau đó sẽ đồng ý trên cơ bản chung và nhiệm vụ
của các nước và cơ chế điều hành thực hiện ở hội
nghị Copenhagen 2009 và hiệp ước chính thức hiệu lực
vào năm 2012.
Trong chương trình nghị sự, vai trò của thị trường
rất là quan trọng và là nền tảng để cơ chế mới hoạt
động thành công . Vì thế các bộ trưởng thương mại,
tài chính của nhiều nước đã tham gia. Vài ngày nữa
đoàn chính phủ Úc gồm có thủ tướng Kevin Rudd, bộ
trưởng tài chính Wayne Swan, bộ trưởng môi trường
Peter Garrett và bộ trưởng Thay đổi khí hậu & nước,
Penny Wong (người phụ nữ gốc Á châu đầu tiên là bộ
trưởng) sẽ đến Bali
Thị trường thương mại khí thải theo cơ chế phát
triển sạch (Clean Development Mechanism, CDM) hiện
nay là khoảng 50 tỷ US. Úc sẽ thiết lập hệ thống thị
trường thương mại khí thải trên toàn nước và công ty
trong các kỷ nghệ sẽ tích cực tham gia cơ chế phát
triển sạch.
Theo nghị định thư Kyoto khi Úc tham dự phát thảo
vào năm 1997 cùng với các nước đã phát triển (kể cả
Mỹ) và đang phát triển thì Úc là nước duy nhất trong
các nước đã phát triển được phép có mực khí thải
lồng kính cho đến năm 2012 là 108% mực khí thải của
Úc vào năm 1990 (nghĩa là 8% trên mực khí thải năm
1990). Trong khi các nước đã phát triển phải giảm
xuống trung bình khoảng 5% của mực khí thải năm 1990
vào năm 2012. Sở dĩ như vậy là vì nước Úc lớn và sự
giao thông xa tốn nhiều năng lượng và là nước xuất
khẩu than đá, khí đốt rất nhiều và là nước mà kinh
tế dựa vào năng lượng, vì thế đã thương lượng rất
mạnh dưa vào những lý do trên. Tuy vậy sau đó Úc và
Mỹ đã không phê chuẩn nghị định thư Kyoto với lý do
là các nước phát triển như Trung quốc, Ấn độ cũng
phải có mực thải khí nhà kính bắt buộc trong nghị
định thư Kyoto, và vì thế kinh tế của Úc và Mỹ bị
thất lợi, kém cạnh tranh được. Ý niệm cơ chế phát
triển sạch (CDM) qua hệ thống thị trường là do Mỹ
mang vào và thúc đẩy được chấp nhận trong nghị định
Kyoto 1997. Cơ chế phát triển sạch hiện nay hoạt
động có lợi về kinh tế cho nhiều nước, thành công
lôi kéo sự tham dự của nhiều nước đang phát triển và
là điểm son của nghị định thư Kyoto. Mặc dù Mỹ không
phê chuẩn nghị định thư Kyoto nhưng trong nước ở các
tiểu bang (nhất là California) đã tự nguyện có những
biện pháp giảm khí thải qua công nghệ sạch, chính
sách năng lượng tái tạo, tiêu chuẩn cao về hệ quả
dùng năng lượng cho xe cộ...
Mục đích của hội nghị về thay đổi khí hậu ở Bali từ
ngày 3/12/2007 đến ngày 14/12/2007 là phát thảo ra
chương trình nghị sư, đề tài thảo luận và quá trình
cho sự thương lượng, phương pháp thực hiện như một
bản chỉ đường (road map) để có được một hiệp ước mới
thay thế cho nghị định thư Kyoto hết hạn vào năm
2012 , dự định sẽ ký vào năm 2009 ở Copenhagen.
Quá trình của phương thức tạo ra hiệp ước mới là
trước hết là thảo luận, bàn cải về các vấn đề quan
tâm rồi sau đó sẽ thương lượng đưa đến thống nhất. Ở
hội nghị Bali, các vấn đề chính được đưa ra trong
chương trình nghị sự để thảo luận gồm có
(1) Biện pháp đặt ra để thích ứng (adaptation) với
hậu quả của sự thay đổi khí hậu: như các nước là đảo
ở đại dương và các nước có bờ biển sẽ bị ngập và có
nguy cơ biến mất, hạn hán ở một số vùng, bảo thường
xuyên ... Quỷ tài trợ do ai quản lý hay theo quy chế
thị trường ?
(2) Hệ quả của phá rừng và biện pháp trồng lại rừng
để tránh nguồn khí nhà kính khổng lồ chứa ở rừng
thoát ra bầu khí quyển
(3) nghiên cứu công nghệ sạch và chuyển giao công
nghệ
(4) Năng lượng tái tạo, kinh tế dựa vào năng lượng
tái tạo như gió, mặt trời, nguyên tử, nhiên liệu từ
thực vật ..
(5) nghiên cứu khoa học và khách quan khả năng của
mổi nước giảm khí thải dựa vào kinh tế và tình trạng
của mổi nước ..
(6) Mực giới hạn thải khí nhà kính của các nước là
bắt buộc hay tự nguyện ?. Phát triển rộng thêm vào
nhiều lãnh vực của cơ chế phát triển sạch (CDM) và
hệ thống trao đổi carbon thương mại khí thải (carbon
trading scheme) trên toàn cầu.
Tất cả các nước đều đồng ý trên nguyên tắc là giảm
khí nhà kính gây ra thay đổi khí hậu do con người
gây ra chủ yếu do nền kinh tế dựa vào carbon (carbon
economy) nhưng chi tiết thực thi thì còn có nhiều
bất đồng.
Trong các vấn đề thảo luận quan trọng ở Bali như đã
nêu trên thì vấn đề (2) là vấn đề mà nghị định thư
Kyoto thiếu sót không đề cập. Nước chủ nhà
(Indonesia) sẽ mang sư bảo vệ rừng ra và đặt lên
hàng đầu để bàn thảo và đưa ra các cơ chế để giải
quyết. Indonesia và Ba Tây (Brazil) là nước đứng thứ
ba và thứ tư sau Mỹ và Trung Quốc về lượng khí nhà
kính thải ra trên thế giới, chủ yếu là từ rừng bị
khai quang và qua đó lượng than bùn dầy đặc dưới đất
trong rừng bị khô và cháy không còn là nơi để tàn
trữ carbon (trong khi lượng khí thải từ năng lượng
dùng của Indonesia rất nhỏ, tương đương với Úc là
chỉ 1.5% lượng khí thải trên thế giới). Vấn đề giử
rừng để giảm sự thay đổi khí hậu lần đầu tiên được
hai nước, Papua New Guinea và Costa Rica, đặt ra vào
năm 2005 do cơ chế phát triển sạch chỉ chú ý đến kỷ
nghệ mà tài nguyên thiên nhiên bị khai thác gây khí
thải nhà kính mà nước họ bảo vệ đã không được đền
bù.
Đây là vấn đề khá rắc rối có liên hệ rất nhiều đến
khía cạnh khác. Hiện nay vì nhu cầu dùng nhiên liệu
tái tạo , dầu diesel từ thực vật (biodiesel) rất cao
từ Liên hiệp Âu châu (EU) để giảm khí thải nhà kính
từ nhiên liệu dầu hỏa, Indonesia, Mã Lai và gần đây
Brazil đã phá rừng rất nhiều để lập các đồn điền
khổng lồ trồng cây cọ (palm) gây ra nạn cháy than
bùn, khí thải nhà kính tăng cao và đe dọa sự đa dạng
sinh học với nhiều động vật quý hiếm có cơ nguy
tuyệt chủng. Indonesia đang đẩy mạnh để có một quỷ
tài trợ thế giới hay cơ chế tương tự như CDM để bảo
vệ rừng. Một khó khăn nữa là các tổ chức phi chính
phủ đã lên tiếng ngoài nguy cơ đa dạng sinh học,
canh tác dùng cho kỷ nghệ nhiên liệu tái tạo
(ethanol, biodisel) sẽ giảm đất canh tác dùng cho
canh nông và giá thực phẩm tiêu thụ cho con người sẽ
hiếm và tăng giá và người nghèo sẽ chịu thiệt thòi .
Điều này đã xảy ra do sự xử dụng ethanol dùng bắp ở
Mỹ đã tăng rất nhiều trong các năm qua và do đó giá
bắp trở nên rất cao ở nhiều nơi như Mexico. Ngoài ra
còn có khó khăn khi thiết lập và thực hiện cơ chế
bảo vệ và tái lập rừng để áp dụng vào năm 2012 là
làm thế nào các nước đang bảo vệ rừng không bị thiệt
thòi trong khi các nước đang phá rừng như Brazil sẽ
không lợi dụng khi hiệp ước mới có hiệu lực vào năm
2012 thì họ sẽ trồng lại rừng để nhận tín dụng.
Mọi việc đều không phải dễ dàng nhất là trong lúc
thương lượng về vấn đề bắt buộc hay tự nguyện và
thái độ của các nước chủ yếu: Mỹ, Trung Quốc, Ấn độ,
Indonesia và Ba Tây. Và làm thế nào để đồng thuận
đánh giá khách quan sự đóng góp vào nghĩa vụ chung
của mổi nước dựa vào tình trạng kinh tế, điều kiện
thiên nhiên của mỗi nước. Tuy nhiên có một vấn đế
khẩn cấp và khả thi thực hiện không khó khăn của tất
cả mọi nước là viện trợ, giúp đở qua quỷ hay một cơ
chế ưu tiên giúp các nước có nguy cơ bị ảnh hưởng
nhất thích ứng, phòng ngừa và có kế hoạch khi tai
họa do khí hậu thay đổi từ sự hâm nóng với nhiệt độ
tăng lên trong tương lai không xa. Mọi nước đều liên
đới trong thời đại toàn cầu hóa và thế giới là một
trên một tương lai chung ở trái đất
|