Những bài cùng tác giả
Cho loài người, đâu là điều chung họ cần ?
Ý thế này (coi bản gốc tiếng
Pháp ở cuối bài) :
"Chúng ta tương thuộc
với toàn bộ vũ trụ… thế mà có người muốn khiến chúng ta tin rằng con người
cá thể là một đơn tử
lẻ loi hoàn toàn tự do làm theo sở thích. Những đại biểu
của những tôn giáo thờ người theo hình ảnh của
Chúa
và những kinh tế gia tự do
tin tưởng vào năng lực tuyệt đối của con người quả kém khả năng quan sát.
Cha xứ Jean Meslier đã vứt bỏ tôn giáo của mình ngay trước năm 1729 để chủ
trương một quan điểm duy vật rất hiện đại : "Trên cơ sở nào mà họ dám khẳng
định hão rằng Chúa có thực ? Vẻ đẹp, trật tự, sự hoàn hảo của những
sản phẩm của tự nhiên ? Nhưng tại sao phải đi tìm một Chúa vô hình và
không thể biết được để gán cho nó chức năng sáng tạo mọi thực thể, mọi sự
vật, trong khi những thực thể, những sự vật là có thực và, do đó, đơn giản
nhất là gán khả năng sáng tạo, tổ chức những gì chúng ta nhìn thấy, sờ thấy,
cho chúng, nghĩa là cho chính vật chất. Tất cả những chất lượng và những
tiềm năng mà ta gán cho một vị Chúa đặt ở ngoài tự nhiên, tại sao ta
lại không gán cho chính tự nhiên vốn vĩnh cửu ?"
Làm sao có thể không tán thành quan điểm này ? Điều chung của chúng ta,
chính là vật giới, chính là sinh giới, chính là
tự nhiên.
Chúng ta đã quên điều ấy và chúng ta đã tàn phá môi trường sống của chúng
ta. Thế mà vẫn có những vị giảng đạo đi ngang dọc thế giới để phổ biến những
lời lẽ điên rồ của họ và những người cầm quyền chỉ còn biết nói tới phát
triển kinh tế để bào chữa cho những hành động phá hoại của họ. Loài người
điên, càng ngày càng có nhiều người quan sát sự điên cuồng của chúng ta
bắt đầu nói thế."
*
Rõ ràng là triết lý duy vật.
Lại đi xa hơn chủ nghĩa duy vật kinh điển
một bước : Thiên nhiên ở đây bao gồm vật giới và sinh giới.
Và sinh giới không đơn thuần máy móc quy về vật giới : matière và
biosphère. Không khác triết lý của Marx bao nhiêu (11 Luận đề về
Feuerbach), tuy triết lý của Marx rất mơ hồ về sinh giới và Engels đành
không bàn tới nơi tới chốn vì chàng công nhận mình và loài người thời ấy
chưa có đủ kiến thức trong lĩnh vực này, nên chàng không muốn lạm bàn cho
sướng miệng
thôi.
Theo tôi, chỉ đi thêm một bước
thì là triết lý "duy vật" biện chứng :
1/ Vật chất và thiên
nhiên ở đây là những khái niệm chỉ có trong đầu của con người.
2/ Những khái niệm ấy do con
người tạo ra, chỉ có trong nhân giới thôi. Chúng sẽ biến mất khỏi vũ trụ, kể
cả sinh giới, khi nhân loại vong thân. Không có nghĩa là sinh giới vong thân
nhe. Theo kiến thức của ta hôm nay, điều ấy ắt tới, tuy sớm muộn còn tùy tư
duy và hành động của loài người.
3/ Con người có khả năng tạo ra
chúng vì :
a/
Nó có khả năng tư duy bằng ngôn ngữ. Ngôn ngữ đó do chính nó sáng tác. Ngôn
ngữ là nguồn gốc và tương lai của tư duy. Nó là sáng tác tập thể
của loài người xuyên qua quan hệ chung giữa họ với thiên nhiên.
b/
Điều ấy khả thi vì con người là một vật thể, nó là một bộ phận của
vật giới ; do đó nó có khả năng trực tiếp hay gián tiếp tác động vào vật
giới và qua đó mà hiểu vật giới. Nhưng nó cũng là một sinh thể, có
khả năng cảm nhận, "ý thức" về vật giới và sinh giới ngoài mình và ở
mình, cách này cách nọ, mức này mức kia, dưới hình thái này, hình thái nọ.
Cuối cùng, là người, nó có khả năng nói cho nhau biết những
điều ấy xuyên qua một ngôn ngữ có khả năng tồn tại sau khi nó chết, một cách
rất đặc biệt : ngôn ngữ ấy lưu lại ở người còn sống tư duy và tình cảm của
hằng hà sa số người đã chết và thấm vào bất cứ ai đón nhận nó, bất cứ ai học
nói để nên người. Còn mỗi cá nhân học được gì thì… tuỳ, trước tiên là tuỳ
hoàn cảnh nên người của riêng mình.
Tóm lại, thiên nhiên,
vật giới và sinh giới, xét cho cùng, là những vấn đề văn hoá
(trong đó có tư duy khoa học !) Vì thế, trong kích thước ấy, ai cũng có
quyền bàn, và có không ít người tào lao. Nên bàn, nếu không sợ phải bàn, vì,
bàn tới cùng sẽ phải bàn về… chính mình. Chẳng thích thú gì !
Ở Tây Âu, chủ nghĩa duy vật,
duy sinh, duy lý, đã có và thành văn bản trong văn hoá Hy Lạp cổ. Không phải
lúc nào cũng thuần nhất. Phải qua bao nhiêu thế kỷ suy ngẫm chúng mới từ từ
kết tụ lại, đặt cho con người những câu hỏi đáng hỏi hóc búa. Có thể thế kỷ
21 sẽ chứng kiến và bước đầu giải quyết điều ấy. Nếu thế, triết học sẽ phải
kinh qua một cơn khủng hoảng không thể chỉ ghẹo chữ nghĩa mà giải quyết
được, và sẽ xúc phạm không ít truyền thống văn hoá của mọi nền văn minh còn
ở đời ngày nay.
Cuộc khủng hoảng tư tưởng ngày
nay trên thế giới, xét cho cùng, là một cuộc khủng hoảng văn hoá. Vì thế,
ngày nay, ngoài khoa học đích thực thì triết lý, thơ văn và nghệ thuật rất
cần thiết để làm người. Chán thật ?
2011-02-08
L’être humain n’est jamais
seul, dès le départ il a besoin de sa mère et de son géniteur, d’un couple
parental qui le socialise et l’ouvre sur les autres sinon il deviendrait un
enfant sauvage, d’une famille élargie et d’un territoire d’appartenance, de
gouvernance locale, nationale et internationale, de la biosphère et de la
communauté des êtres vivants, d’une planète, d’un système solaire et d’une
galaxie. Nous sommes interdépendants avec l’ensemble de l’univers… et
certains veulent pourtant nous faire croire que l’individu est une monade
isolée qui a toute liberté d’agir à sa guise. Ces représentants des
religions de l’homme à l’image de dieu et ces économistes libéraux qui
croient à la toute puissance de l’individu n’ont pas un très grand sens de
l’observation.
L’abbé Jean Meslier* rejetait
dès avant 1729 sa religion pour mettre à la place une conception
matérialiste très contemporaine : « Sur quelles bases ont-ils fondé cette
prétendue certitude de l’existence d’un Dieu? Sur la beauté, l’ordre, sur
les perfections des ouvrages de la nature? Mais pourquoi aller chercher un
Dieu invisible et inconnu comme créateur des êtres et des choses, alors que
les êtres et les choses existent et que, par conséquent, il est bien plus
simple d’attribuer la force créatrice, organisatrice, à ce que nous voyons,
à ce que nous touchons, c’est à dire à la matière elle-même? Toutes les
qualités et puissances qu’on attribue à un Dieu placé en dehors de la
nature, pourquoi ne pas les attribuer à la nature même qui est éternelle ? »
Comment être en désaccord avec
ce point de vue ? Notre collectif, c’est la matière, c’est la biosphère,
c’est la nature. Nous avons oublié cela et nous avons saccagé notre milieu
de vie. Pourtant les religieux parcourent encore ce monde de leurs paroles
insensées et les gouvernants ne parlent que de croissance pour justifier
leurs destructions. Homo demens, commencent à dire de plus en plus
d’observateurs de nos folies.
* Mémoire des pensées et des
sentiments de Jean Meslier (1729), publié après sa mort
http://biosphere.blog.lemonde.fr/2011/02/07/pour-les-humains-quel-collectif/
07 février 2011
pour les humains, quel collectif
?
|