Biến
cố lũ bùn đỏ tại Hungary
đang làm cho đất nước
này hoảng loạn và nhiều
nước châu Âu chung dòng
sông Danube cũng đang
tìm các biện pháp đối
phó với vấn đề ô nhiễm.
AFP photo
Nhân viên cứu hộ đi
trên một con đường
phủ đầy bùn đỏ ở
Devecser, cách thủ
đô Budapest 150 km
về phía Tây, hôm
11/10/2010.
Trong khi đó, chính
phủ Việt Nam vẫn im
lặng không đưa ra
lời bình luận gì về
thảm họa này đã
khiến dư luận hết
sức nóng lòng vì dự
án bauxite Tân Rai
và Nhân Cơ đang có
những bước đầu thực
hiện.
Quyết định 167 của
Chính phủ
Ngày 1 tháng 11 năm
2007, khi Thủ tướng
chính phủ ký quyết
định 167 giao cho
chủ đầu tư là tập
đoàn Than khoáng sản
Việt Nam (TKV) khởi
công thí điểm dự án
Tân Rai thuộc huyện
Bảo Lâm - Lâm Đồng,
gói thầu EPC Nhà máy
Alumina do nhà thầu
Chalieco Trung Quốc
thực hiện và chuẩn
bị khởi công thí
điểm dự án Nhân Cơ,
Đắk Nông. Hai nhà
máy có sản lượng ban
đầu 600.000 tấn
alumina/năm.
Quyết định này như
một gáo nước lạnh
dội vào người dân cả
nước Việt Nam, nhất
là nhóm trí thức do
Giáo sư Nguyễn Huệ
Chi dẫn đầu đã vận
động hàng ngàn chữ
ký của trí thức
trong và ngoài nước
yêu cầu nhà nước
ngưng ngay dự án này
vì nhiều lý do, mà
hai lý do quan trọng
nhất là môi trường
và quốc phòng.
Nhiều nhà hoạt động
môi trường cảnh báo
khu vực bauxite tại
Tây nguyên là khu
vực cao nhất Việt
Nam. Nguồn nước ở
đây chỉ chảy đi mà
không nhận được
nguồn nước nào nơi
khác chảy về. Theo
PGS-TS Nguyễn Đình
Hòe - trưởng ban
phản biện xã hội,
Hội Bảo vệ Thiên
nhiên và Môi trường
VN cho biết thì
nguồn cung cấp nước
tại chỗ rất hạn chế
cho các hoạt động
sản xuất cần nhiều
nước như khai thác
bauxite và sản xuất
alumina, các hoạt
động xói mòn đất
mãnh liệt chắc chắn
gây hại cho các vùng
hạ lưu. Nếu sự cố vỡ
hồ bùn đỏ xảy ra tại
đây sẽ nhanh chóng
phát tán xuống các
vùng hạ lưu và rất
khó có thể kiểm soát
được.
Trong khi nhà máy
Tân Rai và Nhân Cơ
đang ở vào giai đoạn
cuối để bước vào
khai thác thì một
tin buồn từ nước
Hungary lại trở
thành vũ khí cho các
nhà hoạt động môi
trường Việt Nam, đó
là sự cố lũ bùn đỏ
xảy ra ngày 4 tháng
10 tại một nhà máy
alumina ở Ajka, cách
Budapest 100 dặm về
phía Tây.
Từ lũ bùn đỏ
Hungary ...
Do các bức tường
chắn bùn bị vỡ, hơn
1 triệu mét khối bùn
đỏ đã tràn ra ngoài
giết chết 7 người,
làm bị thương hàng
trăm người khác. Hai
ngôi làng Kolontar
và Devecser là những
ngôi làng chịu tổn
thất nặng nề nhất.
Khoảng 2.000 ha đất
nhiễm bùn độc nếu
muốn sử dụng sẽ phải
tốn công đào xới lên
và khử độc bằng các
biện pháp tốn kém.
Mức độ của
bùn đỏ trên
các bức
tường của
một ngôi nhà
tại làng
Kolontar,
cách
Budapest 160
km về phía
Tây Nam hôm
10/10/2010.
AFP photo
Tất cả sự sống xung
quanh sông Marcal đã
bị tiêu diệt và
người ta nhìn thấy
xác cá chết nổi lềnh
bềnh trên sông
Danube. Nhiều nước
Châu Âu lo sợ dòng
sông sẽ nhiễm chất
kiềm và nếu điều này
xảy ra người ta chưa
biết phải đối phó ra
sao.
Sự việc nghiêm trọng
này khiến ngay lập
tức hồ sơ bauxite
Tây nguyên được mở
lại một lần nữa đối
với các nhà trí thức
và khoa học Việt
nam. Có một điều
ngạc nhiên là bộ
Công thương, cơ quan
chủ quản của dự án
Tân Rai và Nhân Cơ
hoàn toàn im lặng
như không hề hay
biết. Các cấp cao
nhất như văn phòng
Thủ Tướng chính phủ
cũng không có một
thông tư nào về sự
việc này. Ngoại trừ
ba tờ báo lớn là Sài
Gòn Tiếp Thị, Tuổi
Trẻ, và VietnamNet
là có bài viết bình
luận về cơn lũ bùn
đỏ Hungary còn hầu
hết báo chí trong
nước chỉ đăng tin
này một cách sơ lược
như một tai nạn
thông thường mà
thôi.
Sau khi sự im lặng
cần thiết trôi qua,
nhóm của giáo sư
Nguyễn Huệ Chi lại
một lần nữa tung ra
kiến nghị 5 điểm yêu
cầu chính phủ cho
ngưng ngay việc khai
thác bauxite với
những lý lẽ hoàn
toàn chuẩn xác và
thuyết phục căn cứ
trên tai nạn bùn đỏ
Hungary. Kiến nghị
này cũng yêu cầu lấy
chữ ký của đồng bào
trong và ngoài nước
một cách rộng rãi để
cho thấy lòng dân
trước một quyết định
chỉ căn cứ trên
quyền lợi của một
nhóm người mà không
chú ý đến sự an nguy
của cả một khu vực
rộng lớn trước hiểm
họa cơn lũ tràn bùn
đỏ từ Tây nguyên
xuống đồng bằng
khiến hàng triệu
người và héc ta đất
có khả năng bị vùi
lấp nếu tai họa xảy
ra.
Tiến sĩ Mai Thanh
Truyết, một chuyên
gia về môi trường
cho biết những tác
hại của bùn đỏ như
sau:
Hungary là một
nước công nghiệp
lâu đời và những
vấn đề môi
trường ở Hungary
cũng đã được chú
ý một cách thấu
đáo hơn nhiều so
với ở Việt nam,
thế nhưng cái
tai họa bùn đỏ
nó vẫn xảy ra.
GS Chu Hảo
"Một số chất kim
loại độc hại có
trong bùn đỏ và một
số hóa chất hữu cơ
tác hại không những
nó nằm trên bề mặt
mà còn ngấm vào các
mạch nước ngầm và do
đó sẽ làm ô nhiễm
toàn bộ mạch nước
ngầm và điều đó sẽ
hủy hoại toàn vùng.
Chắc chắn những cây
cỏ mọc chung quanh
khu vực chứa bùn đỏ
tại Hungary chúng
tôi không nghĩ trong
năm, ba năm nữa có
thể xử lý được."
Riêng Giáo sư Chu
Hảo, nguyên thứ
trưởng bộ Khoa học
và Công nghệ Việt
nam, cũng là một
trong 12 vị đứng tên
trong bản kiến nghị
cho biết lập trường
của ông thông qua
kinh nghiệm của một
người hoạt động khoa
học, ông nói:
"Tôi nghĩ Hungary là
một nước công nghiệp
lâu đời và những vấn
đề môi trường ở
Hungary cũng đã được
chú ý một cách thấu
đáo hơn nhiều so với
ở Việt nam, thế
nhưng cái tai họa
bùn đỏ nó vẫn xảy
ra. Đấy là một gương
tày liếp cho những
nhà hoạt động chiến
lược về bauxite để
có thể sớm nhận thức
được mối hiểm họa đó
và tìm mọi cách làm
thế nào đấy để có
thể ngăn chận không
để cho bất kể một
lực lượng nào muốn
khai thác bauxit ở
Tây nguyên một cách
vội vã, khi chưa có
đủ cơ sở khoa học
cũng như chưa có đủ
độ tin cậy để toàn
dân có thể tin rằng
điều đó là có ích
lợi cho đất nước."
... nghĩ về
bauxite Việt Nam
Nếu nói rằng tai họa
của Hungary là dịp
may của Việt Nam thì
nghe có vẻ trắc ẩn,
nhưng độ chính xác
của sự so sánh này
có lẽ khó bài bác
nếu nhìn từ góc độ
hành xử của một nhà
nước chuyên chế.
Chưa có vấn đề nào
đạt sự đồng thuận
cao của trí thức
Việt Nam như vấn đề
bauxite Tây nguyên.
Công trường
khai thác
bauxite ở
Tây Nguyên.
Photo
courtesy of
chinhphu.vn
Những nỗ lực chứng
minh cho chính quyền
thấy tác hại của
việc khai thác này
là căn cứ trên các
số liệu khoa học rõ
ràng nhưng nhà nước
vẫn cương quyết thực
hiện. Nhiều người
không tin rằng lý do
kinh tế là điều chủ
yếu khiến việc khai
thác cần phải tiến
hành. Nhà kinh tế Lê
Đăng Doanh phân tích
vấn đề kinh tế trong
dự án này như sau:
"Vấn đề kinh tế phức
tạp nhất trong dự án
bauxite hiện nay là
không có đường vận
tải đi ra. Mọi vấn
đề khác đều có tính
toán và đã đưa lên,
nhưng hiện nay không
có phương án kinh tế
hiện thực nào để đưa
số quặng đã tinh
luyện thành alumina
chuyển ra đến cảng
để vận tải đi.
Phương án mà người
ta đã đưa ra thảo
luận đó là sử dụng
đường dốc và vận
chuyển bằng đường
ống, tôi nghĩ là khả
thi hơn cả.
Còn bây giờ xây
đường cho xe tải
nặng chở trên một độ
dốc rất lớn là cực
kỳ nguy hiểm và tốn
kém. Vận chuyển bằng
đường sắt cũng không
kinh tế. Tôi nghĩ
bauxite Việt Nam có
nhiều vấn đề, trong
đó vấn đề môi trường
là nguy hiểm, thế
nhưng vấn đề nan
giải nhất hiện nay
là sản xuất ra rồi
chở đi đâu?"
Tôi nghĩ bauxite
Việt Nam có
nhiều vấn đề,
trong đó vấn đề
môi trường là
nguy hiểm, thế
nhưng vấn đề nan
giải nhất hiện
nay là sản xuất
ra rồi chở đi
đâu?
TS Lê Đăng Doanh
Khi không có lợi ích
kinh tế mà vẫn cố
làm thì câu hỏi đặt
ra cho các giới chức
cao cấp nhất nắm
guồng máy quốc gia
sẽ tập trung vào
chuyện chia chác hay
ưu tiên cho nhóm lợi
ích như thuật ngữ mà
người ta thường nói.
Tuy nhiên, dù có
tham lam cách mấy
thì trước thảm họa
đang xảy ra trước
mắt người ta cũng
khó lòng cương quyết
chống lại ý nguyện
của toàn dân, ngoại
trừ một lý do nào đó
lớn hơn nhiều.
Câu hỏi này chúng
tôi sẽ cố gắng tìm
câu trả lời trong
bài tới, mời quý vị
theo dõi.
Bài học cho Việt Nam từ lũ bùn
đỏ Hungary (phần 2)
Mặc Lâm, phóng viên RFA
2010-10-13
Việc 12 nhà trí thức của viện IDS ký kiến nghị yêu
cầu nhà nước ngưng ngay việc khai thác bauxite Tây
nguyên sau khi biến cố bùn dỏ Hungary xảy ra một lần nữa
mở ra nhiều câu hỏi.
AFP photo
Công nhân làm việc tại các
mỏ Bauxite tại Bảo Lâm, tỉnh Lâm Đồng vào ngày 13
tháng 4 năm 2009.
Câu hỏi lớn nhất đối với kiến nghị này là liệu
lần này có như lần trước, khi hàng ngàn chữ ký của
trí thức đã bị nhà nước bỏ qua hay không và nhà nước
có chịu lắng nghe hay không?
Và kể cả khi họ chịu lắng nghe thì liệu các thế
lực phía sau có chịu buông tha cho Việt Nam để cho
phép nhà nước ngưng việc khai thác bauxite Tây
nguyên lại là một câu hỏi khác.
Ai đứng sau dự án bauxite VN?
Đối với nhiều người thì gói thầu EPC Nhà máy
Alumina được giao cho nhà thầu Chalieco Trung Quốc
thực hiện là yếu tố chính để bauxite Tây nguyên trở
thành quốc nạn chứ không phải lý do kinh tế hay môi
trường. Nhiều nhà quân sự Việt Nam mà đứng đầu là
đại tướng Võ Nguyên Giáp đã nhiều lần lên tiếng cảnh
báo việc cho Trung Quốc nhúng tay vào Tây nguyên sẽ
khiến mái nhà Đông dương bị họ thao túng.
Các tướng lãnh khác như Thiếu tướng Nguyễn Trọng
Vĩnh hay Trung tướng Đồng Sỹ Nguyên cũng đã nhiều
lần cảnh báo chính phủ Việt nam nên rút lại quyết
định, nhưng tất cả nỗ lực của họ đều như muối bỏ bể
khiến nhiều người thấy cần phải chú ý hơn những diễn
tiến trước đây để tìm câu trả lời thỏa đáng.
Khi được hỏi lý do gì đã khiến cho chính phủ Việt
Nam tỏ ra quá quyết tâm theo đuổi cho bằng được dự
án bauxite Tây nguyên mặc dù có rất nhiều chống đối
từ nhiều phía, TS. Lê Đăng Doanh, một trong 12 vị ký
tên vào kiến nghị chia sẻ :
"Như tôi được biết, việc cam kết hợp tác với
Trung Quốc để khai thác bauxite đã được tổng bí thư
Nông Đức Mạnh cam kết với Tổng bí thư chủ tịch Giang
Trạch Dân vào những chuyến thăm từ năm 2005 và cam
kết đó được thực hiện một cách vội vã, tức thời và
trước khi đi chưa có sự thảo luận một cách chi tiết
về phương án này.
Việc cam kết hợp tác với Trung Quốc để khai
thác bauxite đã được tổng bí thư Nông Đức Mạnh
cam kết với Tổng bí thư chủ tịch Giang Trạch Dân
từ năm 2005 và cam kết đó được thực hiện một
cách vội vã.
TS. Lê Đăng Doanh
Còn Trung Quốc muốn khai thác và có mặt ở Tây
nguyên có thể có nhiều lý do chiến lược chứ không
phải chủ yếu là lý do kinh tế. Sự có mặt đông đảo
người Trung Quốc thì không rõ rằng những người Trung
Quốc này bao nhiêu phần trăm là công nhân còn bao
nhiêu phần trăm là hoạt động khác.
Đây là một trong các mối lo ngại hàng đầu của các
tướng lĩnh của quân đội Việt Nam mà tôi hoàn toàn
chia sẻ. Tôi nhớ rất rõ thời kỳ mà Trung Quốc giúp
chúng ta xây đường và có mặt tại Việt Nam trong thời
kỳ năm 1966-1967"
Người dân Việt Nam có theo dõi câu chuyện bauxite
Tây nguyên vẫn âm thầm hy vọng nhà nước có sự suy
xét cẩn thận hơn trước một dự án quá nguy hiểm cho
đời sống người dân.
Theo luật sư Trần Đình Triển thì nhà nước đã
chuẩn bị rất kỹ để dự án này có thể khởi động. Quyết
định 97 ra đời nhằm ngăn chặn trước những tiếng nói
phản biện từ giới trí thức. Hiệu quả đầu tiên là
luật này đã vô hiệu hóa tất cả các hoạt động của
nhóm IDS, một nhóm trí thức nghiên cứu độc lập đầu
tiên được xem là think tank của Việt nam.
Bước thứ hai, nhà nước giải tán hai cơ quan quan
trọng có tiếng nói phản biện trọng lượng nhất trong
nội bộ chính phủ là ban Nội chính Trung ương và Ban
kinh tế Trung ương của đảng Cộng sản Việt Nam. Nhận
định về việc này, LS Trần Đình Triển cho biết:
"Hai tổ chức rất quan trọng là Ban kinh tế Trung
Ương và Ban Nội chính Trung ương của đảng Cộng sản
Việt Nam. Không thể giải thể Ban Kinh tế Trung Ương.
Tôi cho rằng nếu như vừa qua nếu Ban Kinh tế còn tồn
tại thì việc Thủ tướng chính phủ hoặc một Bộ nào đó
trình lên cho lĩnh vực đầu tư thì chắc chắn sẽ bị
yêu cầu ngừng ngay. Chắc chắn Ban Kinh Tế Trung Ương
với tư cách là tổ chức của Đảng phải xem xét việc
đầu tư đó là không chuẩn xác thì sẽ yêu cầu thủ
tướng chính phủ phải dừng".
Im lặng là quốc sách?
Trước kiến nghị của 12 trí thức về việc chấm dứt
khai thác bauxite Tây nguyên sau sự cố lũ bùn đỏ tại
Hungary, rất nhiều nguồn dư luận cho rằng rồi đâu
cũng vào đấy, nhà nước sẽ tận dụng sự im lặng như
một vũ khí khó đối phó như họ từng sử dụng bấy lâu
nay để cho sự việc chìm dần vào quên lãng.
Một hồ chứa bùn đỏ từ khai thác bauxite ở Ấn
Độ. Photo courtesy of redmud.org
Trước ý tưởng bi quan này, một câu hỏi khác lại được
đặt ra: Liệu một nhóm gồm nhiều nhà khoa học, trí
thức có thể hợp nhau lại khởi kiện Bộ Công Thương,
thậm chí cả Thủ tướng chính phủ vì sự cố ý đưa một
dự án có thể nguy hại cho dân tộc vào tay một nhóm
người nước ngoài khai thác hay không? và liệu đơn
kiện này có phù hợp với hiến pháp và pháp luật Việt
Nam?
Luật sư Trần Đình Triển, một người được biết luôn
luôn tỏ ra thẳng thắng trước nhiều vụ mà ông nhận
bào chữa, trong đó có cả vụ ông đứng ra tố cáo những
nhân vật cao cấp trong chính quyền đã ăn hối lộ hay
bao che thuộc hạ làm điều phi pháp, với tư cách tiến
sĩ luật, luật sư Trần Đình Triển đã đưa ra nhận xét
về những khía cạnh pháp lý trong câu hỏi này như
sau:
"Ở Việt Nam, hệ thống pháp luật chưa phải là một
nhà nước pháp quyền trong xã hội công dân. Nhiều yếu
tố về mặt pháp lý, quyền uy đang nằm trong tay một
nhóm họăc vài ba cá nhân mà đảng và nhà nước giao
cho họ, chứ không phải là ở pháp chế.
Tôi lấy ví dụ, tòa án hiến pháp chưa có thì việc
anh Cù Huy Hà Vũ kiện Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng hay
kiện một tổ chức nào đó làm sai, vi hiến thì cũng
chưa có ai xử cả. Do đó phải thông cảm cho tòa án Hà
Nội khi tòa này buộc phải trả đơn cho Cù Huy Hà Vũ.
Tôi cho rằng đấy không phải là bao che, đấy là tòa
đã làm đúng. Bởi vì thể chế về mặt xử lý lĩnh vực đó
chưa được thể chế hóa bằng luật pháp.
Phải để cho lịch sử con cháu mai sau soi xét
lại quá khứ, còn bây giờ thì ý kiến cũng chỉ là
ý kiến, khó lòng thay đổi được những gì mà bản
thân họ đã quyết định.
LS Trần Đình Triển
Cái thứ hai, trong luật khiếu tố khiếu nại của
Việt Nam thì bản thân người ta lâu nay người ta rất
sợ khiếu nại tập thể, do đó trong quy định của đảng
cộng sản Việt Nam cấm đảng viên không được làm đơn
khiếu tố khiếu nại tập thể. Vừa qua họ đã thể chế
hóa khiếu tố hay khiếu nại sử dụng quyền công dân
không được đứng đơn tập thể."
Tất cả những góc cạnh pháp lý đều bị bao phủ bởi
một hệ thống chặt chẽ như vậy thì liệu bauxite Việt
Nam có thoát được vòng kim cô của Bắc phương hay
không?
Dư luận vẫn trăn trở trước sự thật luật pháp vẫn
nằm dưới cơ chế kiểm soát của Đảng thì tiếng nói trí
thức dù có thuyết phục cách mấy cũng khó lòng thoát
ra được cái hố cách biệt giữa Đảng quyền và Pháp
quyền.
TS. Mai Thanh Truyết, người nhiều năm theo dõi
diễn biến của bauxite Tây nguyên đã không ngần ngại
khi đưa nhận xét trước câu hỏi liệu chính phủ Việt
Nam có nghe theo những lời kiến nghị này hay không,
ông nói:
"Câu kết luận của tôi rất rõ ràng là đảng cộng
sản Việt Nam cấu kết chứ không phải vì sức ép của
Trung Quốc để thực hiện ý đồ chiếm toàn vùng Đông
Nam Á theo tinh thần cộng sản quốc tế, do đó dù
chúng ta có ký một ngàn chữ ký, có nêu lên một ngàn
bài tham luận thì chắc chắn Việt Nam cũng không thay
đổi ý định."
Còn LS Trần Đình Triển thì tỏ ra bi quan hơn, ông
chỉ đưa ra nhận xét:
"Phải để cho lịch sử con cháu mai sau người ta có
thể viết bằng những trang sách để những ý kiến soi
xét lại quá khứ, đánh giá việc làm của những người
lãnh đạo đương thời đúng hay sai, còn bây giờ thì ý
kiến cũng chỉ là ý kiến, khó lòng thay đổi được
những gì mà bản thân họ đã quyết định."
Bi quan hay không thì sự việc bauxite cùng những
hệ lụy của nó phải được giải quyết. Lịch sử từng
nhiều lần cho thấy, khi một vấn nạn quốc gia đạt đến
đỉnh điểm thì chừng như lần nào cũng vậy đều xuất
hiện những nhà yêu nước kiệt xuất. Liệu lần này lịch
sử có lập lại?