Chuyến xe đò cuối cùng đưa chúng tôi đến Đắc Nông lúc
trời chạng vạng tối, khung cảnh của nóc nhà Đông Dương đây sao? Có một
vẻ gì đó trầm mặc, u uất làm những cư dân trẻ của Sài Gòn chúng tôi bỡ
ngỡ. Bên đường là những cánh rừng trơ trụi, những ngọn đồi trọc chơ vơ
thoắt ẩn hiện trong bầu trời nhá nhem.
Bây giờ đang là những ngày đầu tháng tư, Đắc Nông phơi
bày một vẻ ngổn ngang giống như một đại công trường đang thi công cẩu
thả. Dọc theo quốc lộ 14, đâu đâu cũng thấy sự bừa bộn bởi nạn đào bới
và san lấp. Hai bên đường, những lớp đất đá khô cằn vừa bị cày bật lên.
Người ta đang làm một con đường rất lớn để phục vụ cho những đoàn xe tải
rầm rộ chạy hối hả ngày đêm . Thiên nhiên đang bị những bàn tay thô bạo
của con người tàn phá...

Trụ sở Công ty Cổ Phần Alumin Nhân Cơ - nơi được giao
dự án thăm dò & khai thác Bauxite
Xuống xe ở thị xã Nhân Cơ, trời tối mịt. Chúng tôi ghé
tìm nhà dân xin ngủ lại qua đêm. Những ngày này, nghe nói tình hình Đắc
Nông khá căng thẳng, đặc biệt tại xã Nhân Cơ - nơi dự án Bô-xít đang
được triển khai. Vì là những người lạ, nên đi đến đâu chúng tôi cũng bắt
gặp những ánh mắt dõi theo, những cái nhìn không hiểu vì tò mò hay dò
xét. Trước khi đến đây, tôi cũng đã nghe nhiều lời cảnh báo từ bạn bè về
một vùng đất - nơi người dân luôn được tuyên truyền phải "đề cao cảnh
giác", "tố giác tội phạm", và "chống kẻ địch"...

Đội thăm dò Bauxite nằm ngay gần đó, nhưng không cho
ai đặt chân vào

Toàn cảnh công trường xây dựng nhà máy rộng 200 ha,
có thể quan sát thấy từ xa
Cơn mưa bắt đầu nhỏ hạt, chúng tôi tìm được nhà một
người dân tốt bụng cho tá túc qua đêm. Khi cơn mưa nhẹ trái mùa chấm
dứt, hơi đất bốc lên, một mùi hương đằm thắm nồng nàn.
Cách quốc lộ 14 vài trăm mét chúng tôi thấy một công
trường đèn điện sáng quắc với những ánh đèn xe tải qua lại nhộn nhịp.
Hỏi ra mới biết, chúng tôi đang đứng rất gần nơi dự án Bô-xít đang được
triển khai. Nghe kể lại rằng, có lúc công trường hoạt động gấp rút cả
ngày lẫn đêm cho kịp tiến độ. Khi ấy, người dân quanh đây không đêm nào
ngủ được bởi tiếng ồn của máy ủi đất, xe tải nặng... . Nhà cửa cứ rung
rinh khi có từng đoàn xe tải chở đất đá đi qua.

Cả cái hồ nước này, và những vùng xung quanh sẽ được
quy hoạch làm hồ chứa bùn đỏ và nước thải Bauxite rộng đến 300 ha. "Quả
bom bùn triệu tấn" sẽ được đặt ở đây
Đêm xuống, khí lạnh từ cao nguyên tràn về, chúng tôi
thiếp đi vì mệt mỏi sau chuyến đi khá gian khổ vì xe đò nhồi nhét quá
nhiều người.
Ánh nắng ban mai rọi vào làm căn nhà gỗ sáng rực, chúng
tôi cũng lần lượt thức giấc. Buổi sáng Tây Nguyên thật tuyệt, bầu trời
trong xanh, nắng dịu. Đứng ngay vị trí đêm qua, chúng tôi ngước nhìn về
phía công trường cách chừng nửa cây số. Dưới ánh sáng ban ngày, hiện ra
cả một vùng đất đỏ rộng lớn bị san bằng, trơ trụi và lạc lõng, bao quanh
là ít mảng xanh còn sót lại. Từng chuyến xe tải qua lại thực hiện nốt
những công đoạn cuối cùng của quá trình san lấp. Đứng từ xa, có thể thấy
được sự quy mô của công trình. Chỉ còn vài ngày nữa, người ta sẽ khởi
công xây dựng trên đó một nhà máy luyện Ocid Nhôm rất lớn, có thể hết
năm nay sẽ đi vào hoạt động.
Tạm biệt người chủ nhà tốt bụng, chúng tôi đi bộ ra chợ
Nhân Cơ (huyện Đăk Rlấp). Mặc dù là trung tâm thị xã, nhưng đời sống của
người dân không có vẻ sung túc. Chi phí sinh hoạt cũng khá đắt đỏ so với
thu nhập bình quân đầu người. Ở đây, họ sống chủ yếu bằng nghề trồng
tiêu, trồng cafe... Không biết mai này, khi đất đai trồng trọt không
còn, họ sẽ sống ra sao ?

Công trường xây dựng nhìn gần
Ghé chân tại một quán nước đông đúc ven đường, chúng tôi
chia nhau bắt chuyện với những người dân địa phương. Vượt qua sự nghi
ngại ban đầu, người dân nơi đây dễ dàng cởi mở cùng bạn. Họ nói chuyện
một cách hồn nhiên, vui vẻ và sẵn sàng trả lời những thắc mắc của bạn. Ở
đây, hiếm thấy ai dùng từ "Bô - xít", mà thay vào đó là từ "Alumin" hoặc
"quặng nhôm", có lẽ trong quá trình tuyên truyền, chính quyền địa phương
cảm thấy "kỵ húy" với từ Bô-xít chăng ?
Theo lơi tường thuật của người dân, công trường phía bên
kia thuộc Công ty CP Alumin Nhân Cơ, được tiến hành xây dựng đã 3 năm
nay. Chính quyền địa phương đã giải tỏa hàng trăm hộ dân để lấy đất phục
vụ cho dự án xây dựng nhà máy rộng 500 ha này. Rồi đây, khi chính thức
đi vào hoạt động, có lẽ cả vùng Nhân Cơ cũng như toàn tỉnh Đắc Nông này
sẽ biến thành một đại công trường ngổn ngang và ô nhiễm.

Đứng từ con đường đang thi công nhìn vào, thấy một
vùng đất bị san bằng hiện rõ
"Sống
không được thì bỏ đi chỗ khác thôi, mình là dân mà, ô nhiễm thì cho mấy
ông nhà nước ở với nhau", một bác xe ôm cười buồn nói tiếp "Nói thiệt,
tui bỏ quê lên đây rồi, giờ nó đuổi chẳng biết đi đâu".
Một
anh thanh niên khác lớn tiếng "ĐM, nó hứa xây nhà máy bự để cho mình có
công ăn việc làm, rốt cuộc toàn cha con tụi nó làm với nhau", hóa ra anh
này đã xin vào làm công nhân khai thác Bô-xít, nhưng không được nhận.
Nghe kể, có thời gian nhà máy tuyển công nhân để đào tạo, bán ra trên
2.000 hồ sơ, mỗi hồ sơ chỉ vỏn vẹn vài tờ giấy mà đội giá lên đến 50.000
đồng/hồ sơ, cuối cùng chỉ nhận khoảng 400 công nhân là chỗ thân quen
được gửi gắm vào. Được biết, khá đông con cái cán bộ địa phương cũng
được cử sang Trung Quốc đào tạo tay nghề bằng ngân sách nhà nước.
"Thôi, cứ lo miếng cháo qua ngày đã, tới đâu hay tới
đó". Những người khác đồng tình bằng cách lặng im. Có lẽ, nỗi lo cơm áo
gạo tiền đã làm mất dần ý thức phản kháng của họ. Không biết nói gì
thêm, chúng tôi cùng im lặng, ánh mắt mọi người hướng về phía bên kia
con đường, lâu lâu có vài gã chuyên gia Trung Quốc nghênh ngang đi qua,
đưa đôi mắt xấc xược nhìn vào...
Rời khỏi quán, chúng tôi rẽ về phía công trường ngay gần
đó. Con đường dẫn vào nhà máy vẫn chưa làm xong,còn ngổn ngang bừa bộn.
Đứng ở con đường này mới có được cái nhìn bao quát về vùng đất phía bên
kia, nơi đang oằn mình vì đào xới. Trước mắt là cả một vùng đất rộng đến
200 ha bị san phẳng, màu đất đỏ rực lên trong cái nắng chói chang, nhìn
vô duyên, lạc lõng với khung cảnh Tây Nguyên đồi núi chập chùng.
Đâu đó vẫn có cảm giác yên bình của buổi trưa hè, tiếng
ve lao xao, rạo rực....

Đâu đó vẫn thấy sự sống hiền hòa quanh đây
Vẫn còn nhìn thấy màu xanh của những vườn cafe, những
trảng cỏ dại... nằm rải rác xung quanh, như đang thoi thóp vì cô quạnh.
Vài nóc nhà thấp tè lọt thỏm trong mảng xanh hiếm hoi còn xót lại, nghe
nói đó là những hộ dân chưa chịu di dời vì không chấp nhận giá đền bù
quá rẻ mạt. Có lẽ họ cũng sớm di dời nay mai, vì mảnh đất đó sẽ bị người
ta biến thành vùng hồ chứa bùn đỏ ô nhiễm. Theo quy hoạch, hồ chứa này
rộng đến 300 ha, hàng năm người ta thải ra đây khối lượng lên đến 11
triệu tấn bùn đỏ và nước thải. Khi ấy, "quả bom bùn triệu tấn" cứ treo
lơ lửng trên đầu cả vài chục triệu người miền Nam dưới đồng bằng, hạ lưu
các con song bắt nguồn từ Tây Nguyên này. Còn với người dân quanh đây,
có cố gắng bám trụ thì đất của họ cũng chỉ là vùng đất chết mà thôi.

Cận cảnh công trường xây dựng, những cái lán trại tạm
bợ này là nhà ở của Công nhân đào đất Việt Nam, nằm sâu trong khu vực
nhà máy
Khổ thì chỉ có người dân là khổ, còn cán bộ địa phương
thì giàu lên thấy rõ. Khi vừa nghe tin dự án Bauxit sẽ được triển khai,
cán bộ ùn ùn kéo nhau đi mua đất. Nhà gỗ, nhà gạch mọc lên như nấm, có
người làm một lúc cả chục căn nhà. Rồi cây cối cũng mọc lên theo, có nơi
hàng chục ngàn cây được trồng với mật độ cách nhau chỉ 10-15cm/cây
(???). Chỉ trong một đêm, đất nông nghiệp được biến thành đất thổ cư, có
sổ đỏ đàng hoàng. Xây cất xong, cứ bỏ hoang đấy để chờ giải tỏa. Chẳng
mấy chốc, ngân sách Nhà nước chi phí cho việc đền bù, giải phóng mặt
bằng bị đội lên hàng chục tỷ đồng, cũng bởi những ông quan giỏi trục lợi
từ tiền thuế của dân này.

Sau lưng trụ sở Công ty Cổ Phần Alumin Nhân Cơ là khu
nhà màu xanh dành cho người Trung Quốc, có xe buýt đưa rước hẳn hoi
Vừa đi vừa quan sát, chúng tôi càng cảm nhận được sức
nóng hầm hập của một vùng đất đang bị tàn phá. Lâu lâu có những chiếc xe
biển số xanh của nhà nước chở chuyên gia Trung Quốc chạy ngang qua, họ
vênh váo bấm còi, phóng xe bạt mạng, miệng la lối giành đường bằng thứ
tiếng nửa Tàu, nửa Việt tục tĩu.... Thấy chúng tôi không giống người địa
phương, họ đưa những cái nhìn đầy thách thức, có gã phun bãi nước bọt
xuống đất, miệng cười khinh bỉ. Máu nóng dồn lên mặt, gan sôi như lửa
đốt, anh bạn đi cùng không giữ được bình tĩnh, cui xuống vớ lấy một cục
đá rất to. Trong tích tắc, những người khác nhanh chóng giữ chặt tay anh
ta lại. "Đừng, không đáng đâu !" - Một người vội hét lên. Tôi sẽ không
bao giờ quên được hình ảnh này, người bạn vốn hiền lành như cục bột,
bỗng chốc trở nên khác hẳn, đôi mắt giận giữ đỏ bừng như hai ngọn lửa,
bàn tay run run vẫn còn nắm chặt hòn đá, những hạt đất đỏ vỡ ra, rơi
xuống trong tiếng cười khả ố của bọn Tàu vừa bỏ đi.

Quá trính san lấp vẫn được tiến hành...
Chúng tôi lại tiếp tục đi, một người đứng chụp hình,
những người còn lại che chắn, cảnh giác. Vì là buổi trưa nắng, cho nên
người qua lại không nhiều. Nhưng vẫn có cảm giác hồi hộp bởi những cái
nhìn bất thường, hay những ánh mắt dò xét nấp trong vài quán nước tạm bợ
xung quanh. Tình hình e có điều gì không ổn, chúng tôi liền vờ như quay
trở lại, khi thoát khỏi tầm quan sát của những người "khả nghi", cả nhóm
nhanh chóng rút vào một vườn cafe gần đó tìm cách đi tiếp. Nhận thấy đi
đường chính khó có thể vào sâu thêm được, quan sát kỹ địa hình, chi còn
cách là theo nương rẫy của người dân để tiếp cận gần hơn khu vực nhà
máy. Đường mới hơi khó đi, vì nương rẫy bị bỏ hoang đã lâu, cỏ mọc ngang
đầu, che phủ hết lối đi. Một đám thư sinh quen với việc ngồi ghế giảng
đường ĐH, bỗng chốc phải "trèo đèo, lội suối" cũng nảy sinh lắm chuyện,
những kỷ niệm thật buồn cười. Những giống cỏ dại chưa bao giờ gặp cứa
vào khắp chân tay, hầu như ai cũng mang vài vết xước trên người, nhưng
sợ nhất vẫn là rắn và bò cạp. Lâu lâu cô bé đi cùng hét lên oai oải vì
... bị một con sâu lạ bám vào vai.

Khu nhà đang xây dành cho các Chuyên gia Trung Quốc
Qua khỏi bãi nương rẫy, chúng tôi đến một khoảng đất
trũng, giống như một đầm lầy. Không biết nước từ đâu chảy về đỏ ngầu,
bẩn thỉu làm chúng tôi thấy rợn rợn. Có lẽ nguyên nhân chính là do quá
trình xây dựng nhà máy đã làm cho nguồn nước biến đổi. Lội qua dòng
nước, cảm giác ngứa ngáy lan khắp chân tay, lớp đất mềm ở đây lún xuống
khá sâu, rất khó nhấc chân lên, đúng như có người đã nói, đất Tây Nguyên
rất "yêu" người.

Quá trình xây dựng nhà máy làm cho nguồn nước bị ô
nhiễm, lội qua rất ngứa
Vượt qua bãi đất trũng, chúng tôi phải trèo lên 1 ngọn
đồi thấp, nơi đang được tiến hành san phẳng. Đất đỏ đang bị bào mòn trơ
lên sỏi đá, lác đác vài đống cỏ dại vươn mình. Những lớp đất đỏ bị nước
lũ xói mòn tạo thành những rãnh sâu đến cả chục mét trên triền đồi. Trèo
mãi mới lên đến đỉnh, thật ngỡ ngàng khi trước mắt chúng tôi là cả một
vùng đất bị san bằng, rộng, dài cứ tưởng chừng như bất tận, sự đại quy
mô của công trình. Màu đất đỏ rực, phẳng lỳ tương phản hoàn toàn với
khung cảnh Tây Nguyên vốn nhấp nhô, khúc khuỷu.

Cận cảnh một vùng đất bị san bằng
Trên vùng đất vừa được san bằng này, những đoàn xe nối
đuôi nhau thực hiện nốt những công đoạn cuối, chờ ngày chính thức khởi
công xây dựng nhà máy luyện Ocid Nhôm. Ở đây chỉ mới làm xong trụ sở
công ty Nhân Cơ, những khu nhà ở cho chuyên gia Trung Quốc và các lán
trại cho công nhân Việt Nam.
Nếu đúng như kế hoạch, thì cuối năm nay hoặc đầu năm sau
nhà máy sẽ đi vào hoạt động,cho sản lượng 1,2 triệu tấn/ năm, và khi sản
phẩm đầu tiên được cho ra đời, đó cũng là ngày đặt dấu chấm hết cho mảnh
đất Nhân Cơ màu mỡ này. Kế đến, sẽ là cả Đắc Nông - nơi có lượng Bô-xit
cao nhất bị đào bới tan hoang, kéo theo cả một Tây Nguyên chết chóc, và
cả miền Nam phải gánh chịu hậu quả ô nhiễm khôn lường...
Chúng tôi cảm thấy rùng mình khi nghĩ đến điều đó, chúng
tôi sợ nghĩ đến tương lai của các thế hệ sau, khi buộc phải gánh chịu
những di họa từ thế hệ trước. Dưới chân chúng tôi là nơi dự tính làm hồ
chứa bùn đỏ, thử tưởng tượng với nạn khai thác ồ ạt như hiện nay, liệu
sau 10-15 năm nữa nó có còn đủ sức chịu đựng, bao bọc cho Tây Nguyên hay
không ? Nếu xảy ra vỡ đập thì hậu quả không thể lường trước được. Thảm
họa ấy còn kinh khủng hơn khi Đắc Nông với địa hình dốc, là thượng nguồn
cùa 2 dòng sông chính Mê Kông và Đồng Nai... Cứ thế, "Quả bom bùn 20
triệu tấn" cứ treo lơ lửng trên đầu đất nước Việt Nam, chờ ngày phát nổ.

Những rãnh đất bị sói mòn gần nhà máy, sâu đến chục
met, trượt chân xuống có thể gãy chân
Đứng như chết lặng một hồi lâu, chúng tôi quay trở lại
con đường cũ. Nỗi ám ảnh về một Tây Nguyên khô hạn, chết chóc cứ bám
theo suốt quãng đường còn lại, cho tới khi về đến nhà.
Chiều Tây Nguyên đìu hiu, vắng lặng. Bầu trời u uất nỗi
buồn, xung quanh bốn bề núi non trùng điệp, xa xa những ngôi nhà leo lét
ánh đèn ! Bữa cơm tối thân mật với người chủ nhà tốt bụng, lâu lâu có
tiếng cười nói bật ra gượng gạo.
Đêm thứ hai ngủ lại Đắc Nông, ai cũng trằn trọc, bâng
khuâng. Bất chợt anh bạn cười òa một cách thích thú, gửi cho mọi người
xem tin nhắn SMS từ Sài Gòn, đại ý là ông Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng yêu
cầu dừng ngay lập tức dự án Bô-Xit Tây Nguyên. Tiếng cười đùa, bình luận
lại vang lên, xua đi nỗi lòng nặng trĩu, hóa ra tin Cá Tháng Tư. Cũng lạ
thật, đa số người ta dùng ngày Cá Tháng Tư để vui đùa tếu táo, còn những
người như chúng ta lại chọn ngày Cá Tháng Tư để nói lên tâm tư, nguyện
vọng của mình.
Chúng tôi chìm dần vào trong giấc ngủ, trong đầu vẫn ám
ảnh một màu đỏ của đất Tây Nguyên...
Đắc Nông, tháng 04/2009
Nhóm PV CLB Nhà Báo Tự do
tường trình từ Tây Nguyên |