Nhà Văn VÕ HỒNG
Tôi đến thăm ông trước ngày kỉ
niệm ông tròn bảy mươi tuổi (nhà văn Võ Hồng sinh ngày
5-5-1921). Tôi không biết là đến hôm đó ông có tổ chức
gì không nhưng tôi rất muốn dành cho ông một sự bất ngờ
nho nhỏ: rủ mấy người bạn văn nghệ mang theo rượu và một
ít đồ mồi, leo lên sân thượng nhà ông – nơi có cây khế
chua của nhà bên cạnh phủ qua những tầng lá xanh tốt, để
ngồi với ông, mừng ông “thất thập cổ lai hi”. Đó là một
buổi chiều chủ nhật giữa tháng tư. Lúc tôi đến đã thấy
có một nhà báo, một nhà phê bình văn học đang ngồi với
ông trong một căn phòng chật với hàng trăm thứ vật dụng
để đầy trên giá, trên bàn, giữa sàn nhà. Ông chợt vui
hẳn lên vì sự ồn ào của tôi. Thấy tôi đang chăm chú nhìn
một lọ thủy tinh trong suốt cắm mấy đóa hồng nhung Đà
Lạt thật đẹp, nhà văn Võ Hồng nói: “Của bà Ursula Nguyen
mới tặng hôm trước”. Ông là người rất thích hoa và sành
về hoa, tôi hỏi:
●
Trong các loài hoa, bác
mê nhất hoa nào?
- Không có mê. Yêu thì có. Đẹp
như hoa hồng, hoa lan, hoa thược dược, sen, cúc, mai,
đào… thì làm sao mà chẳng yêu cho được? Nhưng giữa yêu
hoa và chơi hoa, cắm hoa còn có điểm khác nhau. Ngày
trước, lọ hoa nơi bàn tôi còn cắm hoa hồng và chỉ đặc
biệt hồng Brigitte. Nhưng gần đây tôi hay ngắt cắm
những đóa hoa dại vô danh, nở rải rác giữa đám cỏ dại
quanh nhà hay ở trên cánh đồng. Xin miễn cho tôi phải
nói lý do vì sao. Tôi nhìn kỹ màu hoa, nhìn gần nhìn lâu
hình dáng của cánh tràng, của lá và tôi thích thú thấy
mình đang là người tri kỉ mà hoa không ngờ, không chờ
đợi. Ở ngoài chợ người ta mua hồng, mua huệ, mua lai –
ơn gần như theo thói quen và hoa như cũng thờ ơ, thản
nhiên bởi bàn tay nào mó đến thì cũng như nhau. Chớ hoa
dại thì hoàn toàn khác.
●Một câu ca dao hoặc châm
ngôn Việt Nam mà bác thích nhất?
- Hình như tôi thích câu:
Ngày đi, trúc chửa mọc măng
Ngày về, trúc đã cao bằng ngọn tre
Ngày đi, lúa chửa chia vè
Ngày về, lúa đã đỏ hoe đầy đồng
Ngày đi, em chửa có chồng
Ngày về, em đã con bồng con, con mang
Nó không văn chương bằng Gió đưa cành trúc la
đà…Tiếng chuông Trần Võ, canh gà Thọ Xương…Mịt mù khói
tỏa ngàn sương…Nhịp chày Yên Thái, mặt gương Tây hồ.
Nó không no ứ cái tâm lý thỏa mãn Thương nhau trao áo
cho nhau…Về nhà mẹ hỏi qua cầu gió bay. Mà nó xót
xa. Nó như dành cho mọi người. Hầu như người con trai
nào cũng được nếm dư vị đắng cay của nó. Ai cũng có dịp
xót xa nhìn người bạn gái ngày nào của mình nay đã con
bồng con mang với một kẻ không phải là mình.
Ở thôn quê miền Nam thì ca dao
không điêu luyện văn chương mà hồn nhiên, gần gũi dễ
thương. Sẵn con cá, con cò…sẵn chèo, sẵn nước…sẵn cây ô
rô, cây điên điển…thì cũng ghép vô luôn. Như câu Thò
tay mà ngắt ngọn ngô…Bụng thương muốn chết, giả đò ngó
lơ. Nhưng mà phải coi chừng. Chớ làm ca dao theo thể
hứng này dễ bị…lạm phát lắm. Khiến có hôm nghe tiếng mỡ
xèo và mùi hành tiêu bay thơm lừng của cô bé Thu Trâm
láng giềng, tôi đùa:
Cắm đũa thọc vô chảo xào
Thương anh, lén đứng gốc dừa dòm
qua.
Vừa dứt câu…ca dao thì có tiếng cô em Hạ Uyên đang
xách nước đổ vô lu, tôi liền bồi thêm:
Xách gàu nước đổ vô lu
Đi thăm em, nhớ cầm dù…kẻo mưa
(Chúng tôi cùng cười)
●Và một câu châm ngôn của
Pháp?
-
Châm ngôn? Khó chọn đó. Một cuốn nho nhỏ này – Ông thò
tay đưa một cuốn – dã 4896 câu. Một cuốn vừa vừa này –
Ông cầm đưa tôi một cuốn khác – dã 1086 trang. Nếu ông
quy định rõ lĩnh vực thì dễ chọn. Chẳng hạn về tình yêu,
cái món mà ai cũng thích, thì có câu này:
Người đàn ông làm cô khóc
là người đàn ông yêu cô hơn hết. (Câu đó của
Cervantès (tác giả cuốn Đông Kisôt). Thoạt nghe qua,
tưởng vô lý. Người đàn ông làm cô khóc là người
đàn ông bạc tình, đã phụ tình cô mới phải chớ. Một câu
chuyện bé nhỏ để chứng minh: Một người đàn bà đã chân
thành yêu tôi nhiều năm, tôi đáp lại, nhưng nàng vẫn
nghĩ là tôi yêu không nhiệt tình. Nhưng khi nàng khóc
thầm để lặng lẽ xa tôi, bị chinh phục bởi một người đàn
ông khác và thấy tôi năm, bảy năm vẫn cô đơn nhớ nàng
thì nàng mới hiểu chính tôi là người đàn ông yêu nàng
hơn hết. Nàng gặp câu này của Cervantès và ân hận là
khi biết được thì đã quá muộn rồi.
Uầy, mà tôi lạc đề. Ông
Cervantès là người Tây Ban Nha. Tôi chọn một câu của
Chamfort vậy: Tình yêu đẹp hơn hôn nhân. Cũng như đọc
tiểu thuyết hấp dẫn hơn đọc sử.
●Thưa bác Võ Hồng, hiện
nay bác sống và viết như thế nào?
- Các con tôi đã lớn, vậy là
đã nhẹ bổn phận. Khỏi đi dạy kiếm sống, vậy là đã nhẹ
hao hơi. Thỉnh thoảng khi thích thì viết chơi, nửa
trang, một trang, viết cái gì mình chân thực cảm, nghĩ.
Tôi cầm viên phấn bằng tay
mặt, cầm viết bằng tay trái nên có những niềm vui bất
ngờ. Chẳng hạn mới tháng trước, một thượng tọa ở mãi
Bình Định và hai đại đức ghé thăm. Lâu ngày quên pháp
danh, chỉ nhớ tên Hồ Thanh Tùng. Thượng tọa nói: -Tôi
nhớ hoài ngày thầy dạy chữ tente(cái lều), chúng
tôi lộn với chữ tante(bà cô). Thầy liền cầm phấn
vẽ chữ e thành hình cái cửa lều và chữ a thành khuôn mặt
người đàn bà.
Khi tiễn ra cổng, tôi ôm người
học trò cũ của tôi, và nhìn gần lông mày có sợi bạc
trắng. Tôi hỏi: - “Chú năm nay niên kỷ bao nhiêu?”. Trả
lời: - “Dạ sáu mươi bảy”. Tôi bàng hoàng.
Một ni cô từ Vũng Tàu ra ghé
thăm. Trong câu chuyện hàn huyên, tôi cứ một điều “thưa
ni cô”, hai điều “thưa ni cô”. Chừng nửa giờ sau, ni cô
bỗng cười: “Con là Nguyễn Thị Hữu Lễ, thầy không nhớ
sao?”.
Cũng có học trò cũ làm linh mục
nữa. Như cha Giuse Tiền Lộc mà tôi rất trân trọng, thâm
tình…
●Còn chuyện cầm viết tay
trái?
- Cũng nhiều. Mới hôm qua tôi
nhận một bức thư từ Pháp của một người học trò cũ. Thư
có đoạn viết: “Một cô bạn của em đọc cuốn Áo em cài
hoa trắng, cô khóc. Đặc biệt đoạn người cha cầm cuốn
vần cũ lén bỏ vô cặp cho con làm cô xúc động nhất…
Nha Trang 04 – 91
Trích từ trang
http://www.vohong.de |