Ngộ là gặp gỡ, “tha
hương ngộ cố tri” (xa quê gặp bạn cũ), “ngộ cố hương”, (gặp lại quê nhà),
“hữu duyên thiên lý ngộ…” (có duyên thì xa nghìn dặm cũng gặp nhau). Hội
ngộ, tao ngộ, tái ngộ, kỳ ngộ, hạnh ngộ, đốn ngộ,,,đều là tiếng gợi cho ta
những hình ảnh và tình cảm đáng quí. Một nghĩa khác của ngộ là nhầm: Ngộ
nhận (nhận nhầm). Trong dân gian, “ngộ” còn có nghĩa đẹp, người Nam thường
nói: “Cô gái này ngộ (đẹp) quá ta”. Miền Trung và Bắc không có tiếng ngộ
này, có lẽ ngộ (đẹp) xuất xứ từ chữ Hán “dĩnh ngộ” (khôi ngô, đẹp) do người
Hoa truyền bá thời Mạc Cửu ở miệt Hà Tiên (1). Như thế “ngộ” không có gì
khiến chúng ta lo lắng. Nhưng, khi nghe “ngộ độc”, thì ai cũng phải giật
mình sợ hãi.
Những ai thường theo dõi báo chí, đều biết, ở Việt Nam, ngộ độc xẩy ra hàng
ngày. Học sinh ngộ độc, công nhân ngộ dộc, du khách ngộ độc, ngộ độc không
phải một hai người mà hàng trăm. Tiệc cưới vừa xong, liên hoan vừa dứt, là
kéo nhau vào bệnh viện giải độc. Phần đông người trong nước cho là chuyện
bình thường, không có gì khiến họ ngại ngần trong việc ăn uống. Thịt cá rau
cải bầy bán từ đường lộ vào trong ngõ ngách, thành phố càng lớn càng đông
người, việc ăn uống càng phức tạp, ăn ngày ăn đêm, từ nhà hàng sang trọng
đến quán hẻm lù mù, ăn bên rác rưởi cống rãnh, người ta ăn uống tưng bừng ầm
ĩ như chơi bóng đá đánh bóng chuyền. Giả sử có ai ôm bụng lăn đùng ra đấy
thì người khác vẫn thản nhiên ăn uống. Du khách hẳn là ngạc nhiên về nếp
sống của người Việt. Cà phê, bia rượu suốt ngày thì làm việc vào giờ nào?
Vậy mà nhà sang xe xịn, đúng là “đất nước anh hùng, nhà nhà anh hùng, người
người anh hùng” như “loa đài” thường ca ngợi. Chỉ trừ thầy Đỗ Việt Khoa (Hà
Tây) bảo: “Nhà nhà nói dối, người người nói dối”. (2)
Ngộ độc thức ăn trong thời gian gần đây ngày thêm trầm trọng nên để trấn an
công chúng, người ta đẻ ra những từ mới: Rau sạch, rau an toàn… nước sạch,
nước an toàn… Nghe buồn cười, hóa ra lâu nay ăn rau bẩn, uống nước dơ. Cái
hay của đất nước ta là mỗi khi có sự kiện bất lợi cho tuyên truyền thì bộ
phận “tu thư từ” nặn ra thứ tiếng mới để làm đẹp những việc bị dư luận chỉ
trích chê bai (3).
Nhiều người Việt ở hải ngoại về thăm nhà, đóng theo từng thùng thực phẩm để
đỡ phần nào ngộ độc trong ăn uống. Tôi nghĩ, thế cũng chỉ một hai bữa, đôi
ba ngày, chứ đi lại nhiều nơi thì may rủi là chính. Kinh nghiệm bao nhiêu
lần đi về, tôi hết sức cẩn thận, tránh hẳn ăn rau tươi, thứ gì cũng nấu thật
chín, phở, bún, lẩu…xem ra an toàn, hoa quả chỉ ăn thứ nhà quê còi còi,
những quả ổi to như quả bưởi miệt Long Khanh là không dám. Ngày nay ô nhiễm
thấm sâu vào máu huyết, tim óc con người, ai cũng thấy quen thuộc với chất
độc, quen thuộc với sai trái, không mấy ai nhắc đến lương tri, nói đến lương
tâm. Luật pháp chỉ thấy trên khẩu hiệu, và chính người làm luật lại vi phạm
luật trước hơn ai. Người “dân chay” phải tự lo các thứ. Nhưng trong một xã
hội phát triển như ngày nay, làm sao mọi người không liên quan đến nhau. Và,
lúc cần đến nhau mới biết thế nào là thực chất của tổ chức. Đã có người chua
chát bảo: “Nhà thương là nhà tù, cấp cứu là cấp tử…”
Hôm gặp lại người bạn cũ ở
Huế, tất nhiên vui mừng, vui mừng mà thiếu “liên hoan” thì chưa trọn nghĩa.
Anh đưa tôi đến nhà hàng Quỳnh Hương bên bờ sông Hương cạnh cà phê Vỹ Dạ
Xưa. Cảnh trí thơ mộng, bên kia là cồn Hến, đôi ba chiếc đò nép dưới bóng
tre nhả khói lam chiều. Tôi đưa thực đơn cho anh bạn. Bò bắp chắm gừng, lẩu
lươn ăn bún…nghe cũng hấp dẫn, cần nhất là “an toàn”. Dĩa bò bắp lên bàn,
bia Huda rót ra ly, “nào mừng hội ngộ”.
Trời chiều dần ánh sáng gom lại một vệt dài từ trên cao xuống mặt sông, tôi
lấy máy bấm mấy cái rồi tiếp tục “chén chú chen anh”. Chuyện vãn chưa vơi,
nồi lẩu lên tiếp, ánh sáng ban ngày nhường chỗ cho ngọn đèn chiếu xuống bàn
ăn hơi dư sáng, làm giảm đi vẻ êm đềm thơ mộng của dòng sông, cảnh không còn
đẹp như lúc chiều. Không bị chói sáng chúng ta có thể thấy mờ mờ mấy con
thuyền bên kia sông, lấp lánh ánh đèn…
Tôi sực nhớ điều gì đó, hỏi qua người bạn: “Hình như dạo này ở đâu cũng nói
đến ngộ độc thực phẩm” – “Chừ ai cũng chạy theo đồng tiền, họ bán ẩu tả mới
có lời, anh ăn bánh nậm coi chừng, họ không làm tôm mô nợ. Tôm là thịt băm
nhuộm màu. Nhiều quán đi lấy lại, bán không hết để thiu, hể có khách là đem
hấp nóng lên như bánh mới”. Thế thì cũng khó mà biết được mới cũ.
Lúc gần nửa nồi lẩu, tôi có cảm giác lươn không được tươi, thường lẩu lươn
thịt mềm, ngọt và nguyên con hoặc chỉ một hai khúc, đây thịt cứng như lươn
khô. Từ ý nghĩ đó tôi cảm thấy không yên tâm, bụng hơi cứng cứng. Tôi gọi
bồi bàn thanh toán về ngay khách sạn.
Người bạn cùng phòng hỏi thăm chuyện gặp gỡ, tôi trả lời qua loa rồi đi nằm,
vì thấy như có gì đó báo hiệu chuyện chẳng lành. Tôi chuyển bụng rồi đi
ngoài, đi mấy lần liền trong vòng 2 tiếng đồng hô. Biết đã bị ngộ độc, tôi
uống ngay 2 viên thuốc tiêu chảy cực mạnh, nhưng không ăn thua. Tôi thấm
mệt, mồ hôi vã ra như tắm..người bạn lo lắng hỏi: “giờ làm thế nào” – “Em
gọi taxi đưa anh đi cấp cứu”. – “Em thấy cấp cứu không ăn thua gì đâu, bố em
đã cấp cứu, bác Khôi đã cấp cứu, hay nhờ khách sạn gọi bác sĩ”. Đã khuya,
không bác sĩ nào nhận lời, đành đi nhà thương.
Xe đưa tôi vào phòng cấp cứu bệnh viện trung ương Huế. Ngay cửa vào, một bên
văn phòng làm việc, một bên có mấy giường cho bệnh nhân. Người bạn đỡ tôi
nằm lên giường rồi lo làm thủ tục. Chẳng ai hỏi tôi điều gì. Thủ tục tiền
bạc xong, một y tá dẫn tôi vào bên trong, nơi đây có chừng 20 giường, một
người băng bó đầy mình nằm bất động, một ông cụ rên hù hù, chẳng rõ bệnh gì.
Thì ra giường ngoài làm thủ tục (nếu thủ tục không hoàn tất (thiếu tiền) thì
ra về luôn), giường trong mới cấp cứu. Nhưng cấp cứu gì mà như phòng trại
giam, ngoài hai dãy giường trống trơn, không có gì khác. Người y tá bảo: “Ra
ngoài mua cho bác cái gối”, bạn tôi không trả lời, đêm hôm thế này gối chăn
đâu, hay bệnh viện có tổ chức “khâu” này, giống như vào xem hầm tướng Giáp
(Điện Biên Phủ) phải mua đèn pin.
Người tôi càng lúc càng mệt và khó thở, bụng cứ cứng lên, tôi mong bác sĩ
đến khám để giúp tôi “giải độc”. Một toán chừng 5 người, ai nấy mặc áo
blouse trắng, tôi mừng, đông người thế chắc họ sẽ khám kỹ. Họ đẩy đến một
chiếc bàn nhỏ trên có chiếc máy với nhiều giây điện đỏ vàng. Họ bảo tôi cởi
áo banh ngực ra, họ kéo hai ống quần lên rồi dính các đầu giây vào khắp
người. Họ cãi nhau về hai màu giây, vàng trên ngực, đỏ dưới chân, giây nào
bên phải giây nào bên trái, không ai biết, họ giựt ra gắn vào nhiều lần. Có
người càu nhàu: “Răng không có bản chỉ dẫn hè”. Người đã đuối, tôi càng lo
cho “tình huống” oái oăm, tự nhiên mình thành ra những con chuột, con thỏ
trong phòng thí nghiệm. Tôi mong cho các “bác sĩ” suông sẻ mọi việc. Chỉ là
máy EKG (Elctronic cardiology), để làm tâm động đồ, thỉnh thoảng các cô
Hương, Cúc ở phòng bác sĩ của tôi vẫn làm, nhanh chóng dễ dàng chứ có khó
khăn rắc rối gì, hay cái máy của Việt Nam thuộc loại ưu việt chăng.
Sau khi gắn hết các đầu giây, họ hỏi nhau bật nút nào. Một người nói to: “xí
tét” (start), một người bảo: “cờ lia” (clear), người khác: “cờ lia xì tét”.
Tôi thật sự ngao ngán, nghiệp chướng gì mà tôi lại rơi vào cảnh dở khóc dở
cười như vầy. Tôi cố cắn răng chờ đợi trong chán nản và lo sợ. Tôi liếc qua
thấy một người sờ vào nút power, tôi hãi quá, chẳng may nút bật, điện 220
volt chạy vào thì chỉ trong nháy mắt, tôi sẽ là một sinh vật cống hiến cho
thí nghiệm y khoa. Tử tội lên ghế điện để đền tội, người bệnh lên giường
điện để trả tiền, không thể hiểu!
Sau mấy phút họ kéo ra một mảnh giấy dài, mọi người reo lên: “Cái máy rõ đẹp
ghê hè”. Có lẽ chiếc máy mới về, lần đầu các “bác sĩ” đem ra thử. Tôi thở
phào nhẹ nhõm như vừa qua một tai nạn. Họ kéo nhau đi, cười nói vui vẻ,
không một lời dặn dò (bệnh nhân), không một lời cảm ơn (con vật thí nghiệm),
tôi nằm trơ trọi một mình chừng hơn nửa tiếng, sốt ruột quá, tôi dùng phôn
tay gọi cho người bạn: “Em nói giùm bác sĩ xem thế nào chứ người mệt lắm,
hay em xin chuyền nước biển (serum). Người bạn làm thủ tục mua serum và nửa
giờ sau có hai y tá đến. Họ lụi kim vào khuỷu tay tôi mấy lần mới tìm được
mạch. Rồi họ bỏ đi. Tôi tiếp tục trong tình trạng đơn độc lo âu khắc khoải.
Tôi đã 2 lần vào cấp cứu. Năm 1968, trên đường đến một trường trung học ở
cây Dầu Đôi (Nha Trang), bị tai nạn ngã xe, học sinh đưa tôi về bệnh viện
toàn khoa Nha Trang, tôi được băng bó cho nằm viện ngay mà không cần phải
thủ tục đầu tiên như bây giờ. Năm 1998, tôi lại một lần nữa đi cấp cứu, lần
này không do tai nạn mà bổng dưng ngộp thở, tôi bấm 3 con số 911 (4) và chỉ
mấy phút có xe xấp cứu hụ còi chạy đến. Tôi được cấp cứu (cứu ngay) thật sự,
nhờ vậy mới có ngày hôm nay để vào cấp cứu ở quê nhà.
Nằm nhìn từng giọt nước biển rơi xuống ống chuyền, tôi lại nghĩ quẩn, không
biết nước gì trong chai, mọi thứ ở Việt Nam tuy có nhãn hiệu, dấu kiểm nhận
nhưng hằng ngày tin báo đưa ra vô số đồ giả, bằng cấp, thực phẩm, thuốc
men…và ngay cả con người. Có người giả Trung Tá, giả doanh gia mà qua mặt
được cả văn phòng Bộ Trưởng, Thủ Tướng. Chẳng may mình lãnh phải thuốc giả
có mệnh hệ nào thì cũng huề.
Tôi thấy người lạnh muốn run, cổ hơi nóng, nhìn quanh không có ai để hỏi han
nhờ vã. Tôi cần một cái chăn. Gối còn tự mua thì chăn làm gì có. Bao nhiêu
giường trong phòng chỉ được trải tấm ra cũ mèm, loại giường sắt trong nhà tù
Toul Sleng (5) của Pol Pot ở Pnompen. Giường bệnh nhân thường có chuông bấm
ở đầu nằm, mỗi khi cần việc gì có thể gọi y tá đến giúp. Đã 45 phút trôi
qua, người càng khó chịu, tôi chỉ còn liên lạc với thế giới bên ngoài qua
phôn tay (handphone), nhưng người bạn đã cáu lên: “Nói hoài người ta đã đuổi
ra sân rồi”. Tôi thở dài nhẫn nhục.
Lại một ông áo trắng đẩy chiếc bàn con với máy EKG đến. Tôi bị ngộ độc sao
họ cứ đo đạc tim phổi làm gì. Ông này không một lời lúc đến như lúc đi. Ông
tỏ vẻ thành thạo hơn mấy người “xì tét cờ lia”. Trong lúc tôi sắp bấn loạn
lên thì có tiếng loa vang bên ngoài: “Mời người nhà của Trần Công Nhung”.
Tôi mừng thầm, chắc là sắp được cấp cứu. Tuy có trễ vần hơn không. Tôi chờ
mãi không thấy gì, lại phôn, người bạn cho hay: “Họ bảo đóng 500 nghìn nhập
viện, vào khoa lây có đóng tiền không”. Tôi la lên: “Không, vào khoa lây để
mang bệnh à, thôi em nói họ ngưng chuyền dịch và về ngay thôi”. Suốt mấy
tiếng đồng hồ cấp cứu chỉ làm thủ tục tiền bạc để vào khoa lây. Khoa lây là
nơi tập trung những người có bệnh truyền nhiễm. Tôi tự trách mình thiếu bình
tĩnh để lâm vào tình trạng chết người.
Cuối cùng, một người y tá tới tháo chai nước ra, tôi đến văn phòng nói với
người bác sĩ trực:
- Tôi không ngờ các ông cấp cứu tôi như thế. Tôi đã bảo tôi bị ngộ độc thức
ăn, ói mửa. Các ông bắt tôi nằm suốt mấy tiếng đồng hồ để lo giấy tờ đóng
tiền (6) nhập viện. Lại nhập vào khoa lây. Tôi không sao hiểu nổi.
Bao nhiêu người ngạc nhiên về thái độ của tôi. Người áo trắng lớn tuổi nhỏ
nhẹ:
- Ở đây chúng tôi làm việc theo chỉ thị của Bộ Y Tế.
Tôi cảm ơn và về lại khách sạn, đã quá nửa đêm. Người tôi quặn lại từng cơn
như có gì sôi sục trong bụng, cổ nóng, mắt hoa, tôi đuối sức không còn chịu
đựng nổi. Đúng lúc tưởng bị cơn đau quật xuống đất thì tôi ù chạy vào
restroom. Chỉ kịp ngồi xuống bàn cầu, bao nhiêu nước, trên dưới, trong người
tôi tuôn ra xối xả. Tôi gục đầu xuống thành bồn tắm, tôi lả người hứng chịu
trận cuồng phong trong người. “Cơn bão” đi qua, người tôi như tắm, tôi hồi
tỉnh và có cảm giác như đã được “cấp cứu” xong. Người bạn hỏi: “Đỡ chưa”.
Tôi thấy nhẹ trong người. Nhờ bạn dọn dẹp vệ sinh, tôi đi nằm. Nhưng chỉ 20
phút sau, tôi lại ù chạy, cơn “bão số 2” kéo đến. Mọi việc diễn ra như lần
trước. Tôi không nghĩ mình sống những giây phút khốn khổ như vầy. Rồi cứ nửa
giờ một “cơn bão” ập đến, cho đến lúc “cơn bão số 5” qua đi thì tôi thẫt sự
không còn gì trong người nữa. Người tôi xẹp lép và bèo nhèo như một chiếc
bong bóng không hơi. Tội nghiệp cho người bạn, chỉ vì “muốn theo cho biết”
mà vất vả cực nhọc suốt đêm. Được cái bạn không hề tỏ ra khó chịu hay than
phiền gì. Có khi tôi tự lo chưyện vệ sinh thì bị rầy: “Để đấy em dọn, anh đi
nằm cho khỏe”.
Dần dần tôi lấy lại sức, người không còn cảm giác khó chịu như đầu hôm, chỉ
mêt tí thôi. Sáng hôm sau tôi gọi phôn cho anh bạn có Trung Tâm luyện thi
đại học để nhờ đưa đi bác sĩ. Anh đưa tôi đến bác sĩ Hoàng Trọng Tấn (Đinh
Tiên Hoàng trong thành nội) . Bác sĩ cho tôi 3 thứ thuốc uống hai ngày.
Thuốc từ tay bác sĩ thì không thể thuốc giả, tôi yên tâm. Anh bạn lại chạy
lên cầu Bến Ngự mua cho bát cháo gạo lứt đỏ, tôi ăn biết ngon, suốt ngày
bụng êm. buổi chiều đã ăn được phở. Nhưng, trải qua một đêm kinh hoàng,
người sút hẳn. Lần đầu trong đời, tôi biết thế nào là ngộ độc.
“Không nơi nào đẹp bằng quê hương cả”, cổ nhân nói không sai. Nhưng, đôi lúc
quê hương cũng đáng sợï, đáng buồn, đáng xót xa (7). Dẫu gì, thì làm người
ai cũng phải có quê hương. Phải có một nơi chốn để đi về. Cuộc sống vốn
phong phú, bao la, rực rỡ. Quê hương đã có những trang sử oai hùng, những
tác phẩm bất hủ, những ca khúc vượt thời gian, làm sao không nhớ không
thương.
“ Dù thời gian có là một thóang đam mê,
phố phường vạn ánh sao đêm,
nhưng tôi vẫn không bao giờ quên”.
(Sài Gòn vĩnh biệt nhạc sĩ Nam Lộc)
Oct. 2006
(1) Đền thờ họ Mạc QHQOK 6
(2) Trả lời phỏng vấn sau vụ thầy Đỗ Việt Khoa (Hà Tây) tố cáo “tiêu cực”
trong ngành giáo dục.
(3) Công nhân hốt rác (công nhân môi trường), làm thuê nước ngoài (xuất khẩu
lao động). Hôm vào khách san Hương Lam ở Đà Nẵng, tôi than phiền mùi thuốc
lá, chị bồi phòng trả lời cách tự nhiên: “Khách mới trả phòng cháu chưa kịp
xử lí”. Tôi nghe mà giật mình. Nhà trường dạy cho chị nói thế để có “văn
hóa” hơn là dùng chữ “dọn dẹp”.
(4) Đọc Bồ Tát trong địa ngục (Thăng Trầm của tác giả)
(5) Tôi đã vào xem nhà tù Toul Sleng, giường sắt ở đây cũng tương tự như
giường sắt bênh viện Huế nhưng thấp ngang đầu gối..
(6) Hồi đầu năm (06) ông bạn nhà báo Trịnh Đình Khôi đột ngột bất tỉnh, đưa
vào cấp cứu, người con gái phải khai báo thu nhập tháng 5 triệu bố mới được
cho thở Oxy. Ngày hôm sau đưa bố về tẩn liệm và phải trả chi phí cấp cứu 5
triệu đồng.
Cạnh nhà tôi, có đôi vợ chồng trẻ (Giàu và Dung) về thăm quê. được mấy bữa
chị vợ thấy khó chịu trong người, đi siêu âm (Bệnh Viện Đại học Y dược tp
HCM), bác sĩ cho biết “Thai kém phát triẻn”, chuyển qua khoa phụ sản (Hoàng
Văn Thụ Q. Tân Bình) bác sĩ khám bảo “Thai yếu lấy ra, về suy nghĩ tuần sau
trở lại”. May mắn có người chỉ cho ông thầy thuốc Bắc, ông thầy bắt mạch,
cho thuốc uống và bảo đảm thai con trai không việc gì. Khi về lại Cali, siêu
âm đúng như vậy, nay thai đã 6 tháng trong tình trạng tốt. May chứ không thì
mất một mạng người.