Để chuẩn bị báo cáo trước Quốc hội,
Chính phủ đã vài lần trực tiếp nghe
ý kiến của nhiều nhà giáo, nhà khoa
học, nhà văn hoá. Các cuộc hội thảo
được tổ chức với quy mô lớn tại Thủ
đô và nhiều tỉnh thành trong cả
nước. Cũng chưa bao giờ báo chí lại
dành nhiều chỗ như thời gian vừa qua
để đăng tải ý kiến của các tầng lớp
nhân dân về giáo dục. Có thể coi đây
gần như một Hội nghị Diên Hồng để
lấy ý kiến của nhân dân về hiện
trạng của giáo dục nước ta và phương
hướng đổi mới trong những năm tới.
Trong kỳ họp lần này Quốc hội sẽ
dành nhiều thời gian để thảo luận về
Báo cáo của Chính phủ về tình hình
giáo dục và thảo luận về
Luật
Sửa đổi bổ sung một số điều của Luật
Giáo dục.
Nhân dân ta không ai phủ nhận những
thành tích đáng tự hào của nền giáo
dục nước ta trong những năm qua. Là
một nước nghèo mà có tới ¼ dân số
đang đi học (số HS,SV năm học này là
22,7 triệu người). Truyền thống hiếu
học thể hiện rõ ở chỗ dù nghèo khó
đến đâu bố mẹ cũng hy sinh để con em
mình có thể đến trường và có thể học
tiếp lên các bậc cao hơn. Hàng năm
số tiền các gia đình bỏ ra cho con
em mình đi học tự túc ở nước ngoài
có lẽ không thấp hơn 100 triệu USD
(!). Cả nước đã hoàn thành Phổ cập
Tiểu học và đến nay đã có 20 tỉnh
thành được công nhận là Phổ cập Giáo
dục TH cơ sở. Gần 1 triệu giáo viên
từ Mầm non đến Đại học đã giữ vững
được tâm huyết yêu nghề mến trẻ để
vượt qua biết bao khó khăn trong
cuộc sống và gắn bó với sự nghiệp
Trồng Người.
Nhưng chính vì mọi gia đình đều quan
tâm đến giáo dục cho nên hầu như mọi
người đều không bằng lòng với thực
trạng giáo dục hiện nay, nó thực sự
chưa tương xứng với niềm mong đợi
của nhân dân và với yêu cầu
Quốc
sách hàng đầu mà Đảng và Nhà
nước đã đề ra.
Theo Báo cáo thẩm tra của Uỷ ban
VHGDTNTN&NĐ của Quốc hội thì
chất
lượng giáo dục còn nhiều bất cập,
yếu kém; lối học khoa cử vẫn còn
nặng nề, giáo dục chỉ chú ý đến
truyền đạt kiến thức nhằm ứng phó
với các kỳ thi, chưa chú trọng đến
việc xây dựng tư duy sáng tạo, tự
học, tự nghiên cứu, xem nhẹ việc
hình thành nhân cách, giáo dục lý
tưởng, thế giới quan, nhân sinh quan
và giữ gìn, phát huy truyền thống
văn hoá dân tộc. Kiến thức chuyên
ngành ít được cập nhật, trình độ
ngoại ngữ, cũng như tin học yếu, hai
yêu cầu cơ bản về rèn luyện tư duy
phương pháp luận và cung cấp kiến
thức đều chưa đạt mục tiêu giáo dục.
Sự tụt hậu của giáo dục nước ta so
với thế giới đang là một thách thức
lớn, nhất là trong đào tạo nguồn
nhân lực, đặc biệt là ở bậc đại học.
Năng lực của hệ thống giáo dục chưa
thích ứng được với yêu cầu đổi mới
kinh tế-xã hội, hội nhập quốc tế và
phát triển con người ở thế kỷ XXI.
Tôi cho rằng đánh giá như vậy là
nghiêm khắc và chính xác, chắc rằng
đa số đại biểu QH sẽ đồng tình. Tuy
nhiên, vấn đề cần thảo luận nhiều
hơn là cần làm gì để vượt qua thách
thức này trong khi đầu tư về giáo
dục đã lên đến 17,1% so với tổng chi
ngân sách Nhà nước và do đó khó có
thể tăng thêm hơn nữa.
Qua tiếp xúc với cử tri, với các bạn
đồng nghiệp, với HS,SV và phụ huynh,
tôi dự kiến sẽ tham gia đề xuất với
Quốc hội năm kiến nghị sau đây:
- Xây dựng lại một cách
công phu và tương đối ổn định
Chương trình Giáo dục phổ thông.
Trong Dự thảo Luật sửa đổi, bổ
sung một số điều của Luật Giáo
dục có hẳn Điều 25 về Sách Giáo
khoa (SGK) mà không có riêng một
điều nào về Chương trình. Thực
ra ở phần lớn các nước khác
Chương trình mới là pháp lệnh
còn SGK thì tư nhân cũng có
quyền biên soạn và phát hành.
Mọi chuyện giảng dạy và thi cử
đều căn cứ vào Chương trình từng
môn học do Nhà nước quy định.
Chúng ta dự kiến có Hội đồng
Quốc gia thẩm định SGK mà không
đưa vào Luật việc thành lập HĐQG
thẩm định Chương trình môn học.
Theo suy nghĩ của tôi, Chương
trình các môn KHTN không có lý
gì chúng ta phải chịu thua kém
hơn so với các nước khác, càng
không có lý gì để nặng nề hơn
các nước khác. Ngày nay với hệ
thống Internet phổ cập khắp nơi
thì việc tìm kiếm một số liệu cụ
thể (biến hoá hàng năm) đâu có
khó khăn gì, sao lại nhồi nhét
vào đầu HS những con số vô hồn
mà ngay thầy cô cũng chả ai nhớ
nổi (!).
Không làm thật chu đáo việc này
thì sau khi in cuốn chiếu
hết SGK cải cách đến lớp 12 tôi
quả quyết sẽ còn phải tiếp tục
phải cuốn chiếu lại.
- Phải mở rộng nhiều hơn nữa
lối thoát cho hàng triệu HS tốt
nghiệp PTTH hàng năm. Nếu mỗi
môn thi bình quân 9/10 điểm (27
điểm) mà vẫn không lọt được vào
cửa của Đại học Y Hà Nội thì bao
giờ mới có BS giỏi về phục vụ
cho bà con nông thôn? Một tỉnh
nhiều dân tộc ít người nhất
Trung Quốc, lại là tỉnh vùng
cao, vùng sâu ,vùng xa, mà có
tới 60% học sinh tốt nghiệp THPT
sẽ được học tập tiếp thì nhẽ nào
ta chịu thua? Nếu học hết lớp 12
mà quay về đi cày thì HS nông
thôn sẽ bỏ học ngay từ lớp 9,
điều này hết sức nguy hiểm cho
sự nghiệp HĐH,CNH đất nước. Muốn
làm được điều này phải đa dạng
hoá các trường ĐH,CĐ, THCN,
trường dạy nghề (ngắn hạn và dài
hạn), trường ngoại ngữ thực
hành, trường tin học thực
hành... Có trường nhằm đào tạo
nhân tài, có trường chỉ nhằm
phục vụ kinh tế xã hội cho địa
phương, có trường chỉ cốt nâng
cao dân trí và giúp thanh niên
có thể tự lập trong cuộc sống.
Tôi đã đến thăm Trường Đại học
tư thục phụ nữ ở Tokyo. Đây là
một trường rất có giá, nhưng chủ
yếu chỉ nhằm đào tạo ra những
người vợ, người mẹ có văn hoá và
có nghiệp vụ gia chánh, nuôi con
khoẻ, dạy con ngoan (!). Nếu có
trường ĐH tương tự như vậy ở
nước ta tôi tin rằng không thiếu
gì thiếu nữ muốn theo học.
- Nên bỏ bớt lối tôn sùng bằng
cấp và loại trừ hẳn mọi hành vi
gian dối trong giáo dục. Bằng
cấp chỉ là cái mốc để đánh dấu
một quá trình đào tạo. Khi tuyển
dụng nên học tập các Doanh
nghiệp nước ngoài, đó là phỏng
vấn trực tiếp và làm thử. Có
người nói đùa là hãy nhốt các
ứng viên GS, PGS vào một căn
buồng có 4 cửa ra vào. Mỗi cửa
có một người nước ngoài (Anh,
Pháp, Nga, Hoa) canh giữ, ai trả
lời được các câu hỏi (phù hợp
với yêu cầu về ngoại ngữ) thì
mới được ra. Làm như vậy thì
khối anh sẽ chết đói trong buồng
đó (!). Nên phát triển lối học
theo chứng chỉ để ai cũng có thể
học tập tiếp lên các bậc cao
hơn. Giỏi thì học nhanh. Kém
hoặc vừa làm vừa học thì thời
gian kéo dài hơn. Chương
trình tự nguyện đưa tiến bộ KHKT
vào hộ nông dân tuyển sinh
HS nông thôn tốt nghiệp lớp 12
vào học những lớp dạy nghề
làm giàu tại chỗ với thời
gian học chỉ có...10 ngày (!)
nhưng phải thi tốt nghiệp hẳn
hoi. Cái chứng chỉ tốt nghiệp
này rất quý, vì không có nó
không được mua giống tốt (cây
trồng, vật nuôi, nấm ăn, nấm
dược liệu) và không được bao
tiêu toàn bộ sản phẩm làm ra.
Học phí cực thấp nên thanh niên
nông thôn đua nhau theo học (!).
- Nên bỏ đi các khái niệm
Trường Dân lập, Trường Bán công
mà chỉ còn lại hai loại trường:
Trường Công lập và Trường Tư
thục như hầu hết các nước trên
thế giới. Tôi vẫn thường nghĩ
cái gì mình làm trái với đa số
các nước khác thì nên nghĩ là
mình sai chứ không phải các nước
khác sai! Thương hiệu của các
trường được xác định bởi chất
lượng đào tạo của từng trường và
sự hấp dẫn nhận sinh viên tốt
nghiệp tại các trường đó. Phải
có sự ganh đua như vậy thì mới
có thể nâng cao chất lượng đào
tạo. Thiếu thầy thì thuê giảng
viên nước ngoài, trong khi nỗ
lực cử cán bộ trẻ đi đào tạo ở
nước ngoài. Nên chấm dứt tình
trạng yêu cầu học sinh phải có
tay nghề cao mà bản thân thầy cô
vẫn chưa làm nổi điều đó.
- Bộ GD&ĐT hãy bỏ hết đi các
việc sự vụ để chăm sóc những vấn
đề có tính chiến lược và quản lý
về mặt Nhà nước đối với sự
nghiệp giáo dục. Tại sao nước
Nhật đông dân như thế, phát
triển như thế mà một ông Bộ
trưởng quản được rất tốt tất tần
tật đủ các lĩnh vực giáo dục,
văn hoá, thông tin, thể dục-thể
thao? Hãy trao quyền tự chủ cho
các trường và chấp nhận sự cạnh
tranh lành mạnh giữa các trường.
Trong hoàn
cảnh hiện nay tôi không thấy có khó
khăn gì lớn lắm khi triển khai năm
kiến nghị nói trên.
đã đăng trên Kiến Thức Ngày Nay
số ra ngày 1.11.2004