 |
Ảnh đen trắng về não
bộ Einstein. |
Sau khi cha đẻ của thuyết tương đối
qua đời, não của ông được bảo quản và chia thành
240 khối nhỏ. Tìm hiểu những bí ẩn của trí thông
minh nơi con người xuất chúng này, một số nhà nghiên
cứu đã có những khám phá bất ngờ.
Vào một ngày mùa xuân năm 1955, tang
lễ của Albert Einstein diễn ra lặng lẽ, chỉ một
số ít người thân dự lễ. Trong tiếng cầu kinh
của vị chủ tễ, tro của Einstein được rắc vào không
khí, nhờ gió mang đi. Thiên tài có bờm tóc trắng
mất ngày 18/4/1955 do vỡ phình mạch, thọ 76 tuổi, để
lại cho thế giới một phương trình một ẩn số: bí
ẩn trí tuệ của ông. Não của ông là cơ quan duy
nhất được bảo quản để giải đáp khát khao này
của giới khoa học.
Thời ấy chưa có kỹ thuật ghi hình não,
phương pháp phổ biến lúc đó là phẫu thích não
của những nhân vật nổi tiếng vừa qua đời để
khám phá những bí ẩn của nó. Người đã trích
lấy não (mà không được phép) của Einstein là Thomas
Harvey, bác sĩ bệnh lý học thuộc bệnh viện
Princeton (Mỹ).
Não của Einstein nặng 1,230 kg, một
trọng lượng trung bình, chứng tỏ trí thông minh không
được tính bằng kilo. Kế đó, Harvey chụp một
loạt ảnh (đen trắng), rồi cắt khối chất xám cô
đặc đó thành 240 khối vuông nhỏ, mỗi khối 10 cm3,
bảo quản trong formol, rồi bỏ bẵng gần 30 năm. Sự
thể hẳn sẽ bị chôn vùi nếu không có nhà báo
Steven Levy. Tay phóng viên trẻ kiên trì và bướng
bỉnh ấy (sau trở thành tổng biên tập nhật báo
lớn Newsweek) tìm ra dấu vết chiếc bình quý báu trên.
Tin này gây xôn xao và bất bình trong cộng đồng khoa
học, họ đòi Harvey phải giao lại di vật trí tuệ này,
nhưng Harvey nhất quyết không nghe. Cho đến năm 1985,
ông mới chấp nhận cho một nhóm nghiên cứu thuộc
Đại học Berkeley và Alabama được ngắm qua một lát.
Thời gian ngắn ngủi ấy đủ để nhóm phát hiện
sự to quá mức của các tế bào có nhiệm vụ nuôi dưỡng
tế bào thần kinh. Có lẽ nhờ vậy mà cha đẻ của
thuyết tương đối mới có thể bắt các tế bào
thần kinh hoạt động cật lực. Phần não còn lại
không có gì đặc sắc.
Chuyện sẽ dừng lại ở đây nếu
Harvey không đổi ý mà khăng khăng giữ riêng của báu
cho mình. Bước sang tuổi 80, Harvey rốt cuộc trao bộ
não cho những người thành thạo. Nhờ vậy, vào năm
1999, Sandra Witalson và Debra Kigar, 2 chuyên gia thần kinh
lỗi lạc thuộc đại học Halmiton (Canada) mới có
thể chiêm ngưỡng khối hình ráp gồm 240 mảnh này
trong phòng thí nghiệm và cả những bức ảnh đã 40
năm.
 |
Não người bình thường (trái) và
não Einstein. |
Não bộ của 35 nam và 56 phụ nữ có
sức khỏe tâm thần tốt đã được đem so sánh.
Một sự bất thường đập ngay vào mắt các nhà nghiên
cứu: khe Sylvius, một rãnh sâu phân ranh thùy thái dương
và thùy trán, lại rất khác với khe của tất cả các
não từng được nghiên cứu.
Vì vậy, Einstein có những thùy đỉnh
rất rộng, mà các thùy này kiểm soát cảm giác không
gian, nhờ đó chúng ta định được vị trí các vật
thật hoặc tưởng tượng. Các thùy này cũng chứa
những vùng chuyên về lập luận toán học và không
gian trừu tượng, tức là những ưu điểm của
Einstein.
Nhóm nghiên cứu còn nhận thấy một
đặc điểm khác biệt khác nữa, đó là thùy đỉnh
trái phát triển ngang với thùy đỉnh phải. Thường
thì thùy đỉnh trái nhỏ hơn, vì bị nén bởi những
vùng lân cận có chức năng về ngôn ngữ. Có thể đây
là một cách giải thích cho sự kiện nhà vật lý
học nổi tiếng biết nói muộn, khi đã lên 3.
Einstein không có nắp đỉnh, một vùng kiểm soát các
cử động tinh tế, khéo léo của bàn tay, dù vậy ông
vẫn chơi violon trong suốt cuộc đời. "Đó hẳn
là nhờ một hiện tượng bù đắp ở vỏ não",
Marie Thérèse Perenin, chuyên viên thần kinh tâm lý
thuộc Viện y tế và nghiên cứu y học quốc gia Pháp,
nhận xét. Ý bà muốn nói não của chúng ta rất
uyển chuyển, biết thích nghi với những công việc
thuộc những vùng mới mà não chưa từng thực hiện
trước đó.
Một bài học cơ thể được rút ra
từ trường hợp của Albert Einstein: khi ta chờ đợi
trông thấy một bộ não "kiểu mẫu" thì ta
gặp một dị tật nghiêm trọng. Sự bất thường
ấy không gây một trở ngại nào, ngược lại còn giúp
đối tượng trở thành một trong những nhà bác học
lỗi lạc trong lịch sử. Theo Olivier Robain, chuyên viên
về dị tật não, "đây là một bằng chứng cho
thấy giải phẫu học não chưa đủ để xác định năng
lực trí tuệ. Nếu giờ đây một đứa trẻ ra đời
có cùng dị tật, không có gì đảm bảo nó sẽ trở
thành một thiên tài". Có những yếu tố khác can
thiệp vào cuộc chơi, nhưng những yếu tố này bị
chôn vùi mãi mãi trong hàng tỷ vùng tiếp xúc giữa
hai tế bào thần kinh kích hoạt bộ não của Albert
Einstein.
Kiến thức ngày nay
(theo Science et Vie)