Chương 4
XXII.
"Chào đó", hoàng tử bé nói.
"Chào đó", người bẻ ghi chuyển
lộ hỏa xa nói.
"Bác làm chi đây", hoàng tử bé
nói.
"Ta tuyển lựa hành khách, từng
tốp hàng ngàn", người bẻ ghi chuyển lộ hỏa xa nói.
"Ta phát tống những chuyến tàu
mang chở họ đi, lúc về phía hữu, lúc về phía tả."
Và một chuyến tàu tốc hành
sáng rỡ, vang ì ầm như sấm làm rung chuyển buồng máy bẻ ghi.
"Họ hối hả vội vàng lắm",
hoàng tử bé nói. "Họ tìm kiếm chi?"
"Người lái đầu máy hỏa xa cũng
không biết nốt", người bẻ ghi chuyển lô nói.
Và chợt vang ì ầm, một con tàu
tốc hành thứ hai sáng rực, từ phương hướng ngược chiều chạy
tới.
"Họ về trở lại rồi ư?" hoàng
tử bé hỏi...
"Đấy không phải là bọn người
khi nãy", người bẻ ghi chuyển lộ nói. "Đây là một đổi trao."
"Bọn họ không vừa lòng, tại
nơi họ ở?"
"Chẳng bao giờ người ta vừa
lòng với nơi chốn mình đương ở", người bẻ ghi chuyển lộ nói.
Và chợt vang ì ầm sấm sét con
tàu tốc hành thứ ba.
"Bọn họ đuổi theo lũ hành
khách đầu tiên?", hoàng tử bé hỏi.
"Bọn chúng chẳng đuổi theo cái
gì ráo", người bẻ ghi chuyện lộ nói. "Bọn chúng ngủ khì
trong đó, hoặc ngồi ngáp ngắn ngáp dài! Chỉ bọn con trẻ là
dán mũi vào cửa kính mà dòm ra."
"Chỉ lũ con trẻ là biết cái
điều chúng tìm kiếm, hoàng tử bé thốt. Chúng tiêu phí thì
giờ vì một con búp bê giẻ rách, và con búp bê trở thành hệ
trọng, và nếu người ta cướp giật đi, thì chúng khóc lóc..."
"Chúng may mắn lắm đó", người
bẻ ghi chuyển lộ nói.
XXIII.
"Chào đó", hoàng tử bé nói.
"Chào đó" người buôn hàng nói.
Đó là một người buôn bán những
hoàn thuốc tuyệt hảo làm dịu cơn khát nước. Người ta nuốt
mỗi tuần một viên và người ta sẽ không còn cảm thấy cần uống
nước nữa.
"Tại sao bác bán những thứ
đó"? hoàng tử bé hỏi.
"Đó là một sự tiết kiệm thì
giờ rất lớn", người buôn bán nói. "Những nhà chuyên môn đã
làm những con tính tổng kê. Ta dành dụm được năm mươi ba
phút mỗi tuần."
"Và dùng làm gì với năm mươi
ba phút đó?"
"Dùng làm cái gì thì làm, tùy
thích..."
"Ta", hoàng tử bé tự nhủ, "nếu
ta có năm mươi ba phút để tiêu dùng, ta sẽ bước đi thật êm
dịu tìm tới một mạch giếng..."
XXIV.
Thấm thoát loay hoay đã tới
ngày thứ tám kể từ bữa hỏng máy rớt trong sa mạc, và tôi đã
ngồi lắng tai nghe câu chuyện về gã lái buôn, vừa uống giọt
cuối cùng của số nước tích trữ:
"A!", tôi bảo hoàng tử bé,
"những kỷ niệm của chú thật quả là xinh, nhưng tôi chữa chạy
chưa xong chiếc phi cơ, tôi chẳng còn chi để uống, và tôi
cũng sẽ sung sướng lắm nếu mình có thể bước đi một cách êm
ái mà tìm tới một cái mạch giếng nước đâu đó đang dạt dào!"
"Người bạn chồn cỏn con từng
bảo với tôi rằng..."
"Này chú bạn bé bỏng của tôi
ơi, bây giờ không còn chuyện bạn chồn, chồn bạn, chồn cỏn
con, con chồn chồn chi nữa hết!"
"Tại sao vậy?"
"Tại vì người ta sắp chết
khát..."
Chú bé không hiểu lý luận đó
của tôi, trả lời:
"Có một người bạn thiết, thật
là tốt lắm đó, cho dẫu có sắp phải chịu chết. Tôi, tôi rất
hài lòng hả dạ đã có được một anh bạn chồn..."
"Chú không ước độ nổi cái hiểm
họa lù lù, tôi tự nhủ. Chú chẳng bao giờ đói, chẳng bao giờ
khát, Một chút ánh trời đã đủ lắm với chú rồi..."
Nhưng chú nhìn tôi và đáp lại
ý tưởng của tôi:
"Tôi cũng khát nước... ta đi
kiếm một cái giếng..."
Tôi làm một cử chỉ chán nản
rạc rời: "Chạy tìm một cái giếng giữa mênh mông sa mạc, là
một điều phi lý".
Tuy nhiên chúng tôi cũng đứng
lên bước đi.
Khi chúng tôi đã bước đi, đi
mãi hàng giờ, lặng lẽ, thì trời sập tối, và những ngôi sao
khởi sự sáng. Tôi nhìn chúng như thoáng nhìn trong chiêm
bao, tôi thấy hơi có cơn sốt trong mình, vì khát nước. Những
lời của hoàng tử bé nhảy múa trong ký ức tôi:
"Chú cũng khát nước nữa hả?"
Tôi hỏi thế.
Nhưng chú không đáp câu hỏi.
Chú chỉ nói giản dị:
"Nước có thể rất là tốt đối
với trái tim..."
Tôi không hiểu lời đáp đó
nhưng tôi không nói gì... Tôi biết rằng không nên hỏi chú
một chút gì hết cả.
Chú đã mỏi. Chú ngồi xuống.
Tôi ngồi một bên. Sau một lúc im lặng chú bảo:
"Những ngôi sao đẹp lắm, ấy là
bởi một đóa hoa mà ta không nhìn thấy..."
Tôi đáp “hẳn nhiên" và lặng lẽ
nhìn vào những nếp cát dưới ánh trăng.
"Sa mạc đẹp lắm", chú nói
thêm...
Và quả thật là vậy. Tôi đã yêu
sa mạc luôn luôn. Người ta ngồi trên một đụn cát. Người ta
chẳng thấy gì hết. Người ta chẳng nghe gì hết. Tuy nhiên có
cái gì lặng lẽ chiếu sáng liên miên.
"Cái làm cho sa mạc đẹp ra",
hoàng tử bé nói, "ấy là nó chôn dấu một cái giếng dạt dào
đâu đó..."
Tôi bỗng ngạc nhiên chợt hiểu
sự ngời sáng huyền bí nọ của cát. Thuở tôi còn bé, tôi đã ở
trong một ngôi nhà cổ kính, và một truyền kỳ truyền lại rằng
có một kho tàng chôn dấu tại đó. Hẳn nhiên, chẳng bao giờ có
kẻ nào khám phá ra kho tàng nọ. Và có lẽ cũng chẳng có ai
tìm kiếm nó. Nhưng nó đã âm thầm làm cho toàn thể ngôi nhà
trở thành huyền ảo. Ngôi nhà của tôi chứa chất một niểm bí
ẩn ở trong đáy linh hồn của nó...
"Ừ", tôi bảo hoàng tử bé, "dù
là chuyện căn nhà, chuyện ngàn sao hoặc sa mạc, thì cái gì
làm nên vẻ đẹp của chúng, cái đó vô hình!"
"Tôi rất hài lòng thấy bác
đồng ý với anh bạn chồn của tôi. "
Hoàng tử bé ngủ rồi, tôi ôm
chú vào trong cánh tay, và tiếp tục lên đường. Tôi cảm động.
Tôi tưởng mình đang ôm một kho của quí mỏng manh. Tôi tưởng
chừng không có gì mong manh hơn trên Trái Đất. Tôi nhìn dưới
ánh trăng vầng trán xanh xao nọ, hai con mắt khép kín nọ,
mấy mớ tóc run rẩy trước gió, và tôi tự nhủ: "cái ta thấy đó
chỉ là một lớp vỏ thôi. Cái hệ trọng nhất, thì vô hình..."
Thấy hai môi chú hé mở có dáng
dấp một nụ cười, tôi tự nhủ thêm: “Cái điều xui ta cảm động
nhất nơi hoàng tử bé đang ngủ này, ấy là hình ảnh một đóa
hồng vẫn sáng ngời ở trong người chú như một ngọn đèn, ngay
cả khi chú ngủ...". Và tôi nhận thấy dường như chú còn mong
manh hơn nữa. Phải bảo vệ những ngọn đèn. Một cơn gió có thể
làm cho tắt mất...
Và, bước đi như vậy, tôi đã
tìm thấy một mạch giếng vào lúc bình minh.
XXV.
"Người ta", hoàng tử bé nói,
"người ta họ cuốn thân vào trong những chuyến xe tốc hành,
nhưng họ không còn biết nữa cái điều mình tìm kiếm. Thế rồi
họ loay hoay quẩn quanh mãi..."
Và chàng nói thêm:
"Đó chẳng đáng chi đâu mà nhọc
sức."
Cái giếng chúng tôi mò tới gặp
được, chẳng giống những giếng khác trong Sahara. Những giếng
nước trong Sahara chỉ là những cái lỗ đơn sơ đào trong cát.
Cái giếng này lại giống một cái giếng nơi thôn ở xóm làng.
Nhưng tại đây chẳng có thôn làng nào cả, và tôi tưởng mình
đang chiêm bao.
"Thật là kỳ dị", tôi bảo hoàng
tử bé, "mọi sự sẵn sàng cả: bánh xe ròng rọc, cái gàu và sợi
dây..."
Chú cười, sờ vào sợi dây, nắm
lấy và giật cho lăn bánh xe ròng rọc... Bánh xe ròng rọc rên
siết một cái nghe như tiếng rên rỉ của một chiếc chong chóng
cũ kỹ mòn mỏi đợi gió vắng thổi lâu ngày.
"Bác nghe thấy không", hoàng
tử bé nói, "chúng ta đánh thức cái giếng dậy, và nó ca hát
đó..."
Tôi không muốn chàng ta phải
nhọc sức.
"Để đó cho tôi", tôi bảo, "chú
thì nhỏ, mà nó thì bự quá."
Chậm rãi, tôi kéo cái gàu lên
tới bên mép giếng. Tôi đặt nó nằm yên ổn vững chắc tại đó.
Trong tai tôi như còn nghe ngân dài tiếng ca của bánh xe
ròng rọc và trong bóng nước còn rung rinh tôi nhìn thấy mặt
trời run rẩy.
"Tôi khát thứ nước nọ", hoàng
tử bé nói, "cho tôi uống đi..."
Và tôi hiểu chàng đã từng tìm
kiếm cái thứ gì!
Tôi nâng cái gàu nước lên
ngang miệng chú bé. Chú uống, hai mắt nhắm lại. Cũng êm ái
dịu dàng như hội là lễ ấy. Cái nước đó quả là cái gì khác
hơn cái món ăn món uống. Nước đó phát sinh từ trận bước đi
dưới vòm trời sao sáng, từ điệu ca của bánh xe ròng rọc, từ
cuộc gắng sức của hai cánh tay tôi. Nó tốt cho trái tim lắm
đó, cũng như một tặng vật. Thuở tôi còn bé, màu ánh sáng cây
Noel, tiếng âm nhạc mi xa bán dạ, mối dịu dàng trên những
làn môi mỉm cười, đã từng làm nên cái rõi rạng ngời bờ bến
của Tặng vật Noel mà tôi đã đón nhận cho tuổi thơ mình.
"Những con người ta trong xứ
sở của bác", hoàng tử bé nói, "họ trồng trọt năm ngàn đóa
hồng mọc chung trong một thửa vườn... và họ chẳng tìm ra cái
mà họ tìm kiếm."
"Họ chẳng tìm ra", tôi đáp...
"Ấy thế mà cái họ tìm kiếm rất
có thể được tìm ra trong riêng chỉ một đóa hồng hoặc trong
một tí nước giọt."
"Hẳn thế", tôi đáp...
Và hoàng tử bé nói thêm:
"Nhưng con mắt nó mù. Phải tìm
kiếm với cái trái tim. "
Tôi đã uống. Tôi hô hấp tốt
lành. Cát, lúc bình minh, màu hồng vàng của mật. Tôi sung
sướng trở lại rồi với cái màu mật dịu dàng ấy. Tại sao còn
phải khổ não làm gì nữa ở trong lòng của cái trái tim...
"Bác cần phải giữ cái lời
hứa", hoàng tử bé nói dịu dàng, và trở lại ngồi xuống bên
cạnh tôi.
"Lời hứa nào?"
"Bác biết đó... một cái rọ bịt
mõm cho con cừu của tôi... Tôi có trách nhiệm với cái đóa
hoa đó!"
Tôi rút trong túi áo ra những
phác họa hình vẽ. Hoàng tử bé nhìn thấy thoáng một cái, thì
cười một trận:
"Những cây cẩm quỳ của bác,
chúng hơi giống những búp su đấy..."
"Ồ!"
Tôi, tôi đã hãnh diện xiết bao
với những cây cẩm quỳ của mình!
"Con chồn của bác... những cái
tai của nó... hơi giống những cái sừng một chút... và chúng
dài quá đi!"
Và chú ta cười nữa.
"Chú bất công lắm, chú bé ạ,
tôi chỉ có biết vẽ những con trăn khép bụng và những con
trăn mở bao tử mà thôi."
"Ồ! không sao, cũng được đi
cái đó, con trẻ thì chúng hiểu mà. "
Vậy là tôi nguệch ngoạc một
cái rọ bịt mõm. Và lòng tôi se lại lúc trao cái rọ cho chú:
"Chú có những dự định gì tôi
không rõ..."
Nhưng chú không trả lời. Chú
bảo:
"Bác biết, cuộc rơi xuống Đất
này... từ bữa tôi rớt xuống Trái Đất... mai đây là đầy
năm..."
Rồi, sau một lúc im lặng, chú
nói thêm:
"Tôi đã rớt xuống tại chỗ gần
sát đây..."
Và chú đỏ mặt.
Và lần nữa, chẳng hiểu tại
sao, tôi cảm thấy một mối sầu kỳ quặc. Tuy nhiên tôi buột
miệng hỏi:
"Vậy thì không phải do tình cờ
mà cái bữa sáng hôm đó tôi được quen biết chú, cách đây tám
ngày, không phải tình cờ mà chú dạo gót một mình như vậy, xa
hàng ngàn dặm những miền đất đai người ta ở! Chú đã bước đi
tìm lại cái chỗ đã rơi xuống?"
Hoàng tử bé lại đỏ mặt nữa.
Và tôi nói thêm, ngập ngừng:
"Có lẽ là bởi cái ngày kỷ niệm
giáp năm?..."
Hoàng tử bé đỏ mặt lần nữa.
Chú chẳng bao giờ đáp những câu hỏi, nhưng, khi người ta đỏ
mặt, cái đó có nghĩa là “vâng ạ", phải không?
"A! Tôi sợ..."
Nhưng chú đáp:
"Bây giờ bác phải làm công
việc đi. Bác phải quay trở lại với cái máy đi. Tôi chờ bác
tại đây. Tối mai bác trở lại đây..."
Nhưng tôi không an lòng. Tôi
nhớ lại con chồn. Người ta có thể sa vào trong từng cơn rơi
lệ nếu người ta từng đã để cho một ai đó tuần dưỡng cõi lòng
mình...
XXVI.
Bên cạnh cái giếng có một bờ
tường đổ nát. Khi tôi từ phi cơ quay trở lại tối hôm sau,
tôi thấy thoáng hoàng tử bé ngồi ở bên kia, buông thõng hai
ống chân xuống. Và tôi nghe chú nói:
"Chú quên rồi sao?", chàng
nói. "Không đúng hẳn là chỗ này!"
Một giọng khác đáp lại:
"Sao không! Sao không! chính
là đúng cả ngày đó, tuy rằng cái chỗ không phải là đây..."
Tôi tiến tới phía bờ tường.
Tôi không nhìn thấy cũng không nghe ra kẻ lạ đó là kẻ nào.
Tuy nhiên hoàng tử bé lại đáp trở lại:
"... Hẳn nhiên. Chú sẽ thấy
cái dấu chân tôi khởi từ chỗ nào trên mặt cát. Chú chỉ cần
chờ tôi tại đó. Tôi sẽ tới đó đêm nay."
Tôi còn cách bức tường hai
mươi thước, và vẫn chẳng nhìn thấy gì hết.
Hoàng tử bé nói thêm, sau một
hồi im lặng:
"Chú có nọc độc tốt đó chớ?
Chú chắc chắn là không làm tôi đau đớn quá lâu?"
Tôi dừng lại, lòng se thắt,
nhưng vẫn không hiểu được.
"Bây giờ chú hãy đi đi, chàng
nói... tôi muốn tuột xuống trở lại!"
Bây giờ tôi mới đưa mắt ngó
xuống phía dưới hoàng tử bé, và tôi nhảy đánh thót một cái!
Tại đó, một con rắn đang vươn mình lên hướng đầu về phía
hoàng tử bé. Một con rắn trong cái loại rắn màu vàng rất
độc, nó mổ một cái là kết liễu tính mạng người ta sau mười
giây đồng hồ tíc tắc. Tôi vừa moi trong túi tìm cái khẩu
súng sáu rút ra, vừa chạy nhanh tới, nhưng nghe tiếng chân
động, con rắn đã nhẹ nhàng lướt vào trong cát, như một tia
nước chìm tan, len lỏi mất tăm vào giữa những gạch đá văng
vẳng một tiếng động ti ti như âm thanh kim khí...
Tôi tới bờ tường vừa đúng lúc
để đón nhận trong cánh tay mình thân chú hoàng tử bé bỏng,
xanh xao trắng bạc như màu tuyết.
"Hừ hừ! Cái chuyện làm như rứa
đó là cái chuyện chi! Chú ăn nói cái chi, mà bữa nay lại đi
ăn nói với rắn!"
Tôi đã lột cái khăn choàng
vàng óng mà chú liên miên quấn trên vai. Tôi đã đắp nước vào
hai màng tai chú và bắt chú uống. Và bây giờ tôi không còn
dám hỏi chú gì nữa cả. Chú nhìn tôi nghiêm trọng và đưa tay
choàng qua cổ tôi. Tôi cảm thấy trái tim chú đập hổn hển như
trái tim một con chim hấp hối khi bị viên đạn vào. Chú bảo
tôi:
"Tôi rất hài lòng cho bác đã
tìm ra được cái vật thiếu mất đi mấy ngày rày ở trong cái
máy của bác. Bác sắp có thể về lại quê nhà bác..."
"Làm sao mà chú biết!"
"Thì chính tôi đến tìm chú để
báo tin rằng, bất ngờ hết sức, tôi đã thành công trong cái
việc làm hì hục, may mắn một cách bất ngờ không tưởng tượng
được."
Chú không trả lời tôi, chỉ nói
thêm!
"Tôi cũng vậy, hôm nay, tôi
trở về quê nhà..."
Rồi ủ rũ:
"Thật xa hơn nhiều lắm... Thật
khó khăn hơn nhiều lắm..."
Tôi cảm thấy rõ là có cái gì
kỳ lạ đã xảy ra. Tôi ôm siết chú trong tay, mà vẫn tưởng như
chú đang trôi tuột xuống một cái hố, và tôi chẳng có thể làm
được gì hết để nắm giữ chú ở lại bên mình.
Chú có cái nhìn trang trọng,
chìm hút xa xôi:
"Tôi có con cừu bác cho. Tôi
có cái thùng cho con cừu. Và tôi có cái rọ bịt mõm..."
Và chú mỉm cười ủ rũ.
Tôi chờ rất lâu. Tôi cảm thấy
thân chú dần dà ấm lên một chút:
"Chú bé ạ, chú đã có sợ
hãi..."
Chú từng đã có sợ hãi, hẳn
nhiên. Nhưng chú cười dịu dàng:
"Tôi sẽ còn sợ hãi nhiều hơn
nữa, đêm nay..."
Lần nữa tôi cảm thấy tê cóng
cả người vì linh cảm một cái gì bất khả vãn hồi đang xảy
đến. Và tôi hiểu rằng mình không thể chịu đựng nổi cái ý
tưởng sẽ chẳng bao giờ còn nghe nữa tiếng cười kia. Đối với
tôi, tiếng cười đó cũng như nguồn giếng trong sa mạc.
"Chú bé ngu ngơ lẩn thẩn ôi,
tôi muốn còn được nghe chú cười nữa..."
Nhưng chú bảo tôi:
"Đêm nay, là giáp một năm.
Ngôi sao của tôi sẽ sáng ở ngay bên trên cái chỗ mà năm
ngoái tôi đã rớt xuống..."
"Chú bé ngẩn ngơ ôi, có phải
đó là một cơn ác mộng hay không, cái câu chuyện rắn, và hẹn
giờ, và ngôi sao..."
Nhưng chú không đáp câu hỏi
của tôi. Chú bảo:
"Cái cốt yếu, làm sao mà nhìn
thấy với hai con mắt..."
"Hẳn là như thế..."
"Đó cũng như là chuyện đóa
hoa. Nếu bác yêu một đóa hoa nằm ở trong một ngôi sao, thì
ban đêm nhìn lên trời, thật là êm ái. Hết thảy các ngôi sao
đều nở hoa."
"Hẳn là như thế..."
"Đó cũng như là chuyện nước.
Nước bác cho tôi uống nghe róc rách giống như một thứ âm
nhạc, do cái tiếng bánh xe ròng rọc và cái sợi dây... bác
nhớ đó... trước thật tốt lành."
"Hẳn là như thế..."
"Ban đêm bác sẽ nhìn những
ngôi sao. Ở quê nhà tôi, thì nhỏ lắm, tôi không chỉ dẫn cho
bác ngó thấy được ngôi sao của tôi nằm tại chỗ nào. Như vậy
kể cũng hay. Ngôi sao của tôi sẽ là một trong những ngôi sao
đối với bác. Thì như thế, hết thảy những ngôi sao, bác sẽ
thích nhìn... Hết thảy đều là bạn của bác. Và đây này tôi
giao bác một tặng vật."
Chú lại cười.
"A! Chú bé ôi, chú bé ngẩn ngơ
ôi, tôi muốn nghe tiếng cười ấy!"
"Chính đó sẽ là tặng vật của
tôi... đó sẽ là cũng như với nước..."
"Chú có ý nói sao?"
"Người thiên hạ có những ngôi
sao không như nhau vậy. Đối với kẻ này du lịch thì ngôi sao
là kẻ dẫn đường. Đối với kẻ kia, ngôi sao chẳng gì khác hơn
là những đốm sáng li ti. Đối với những kẻ nọ bác học, ngôi
sao là những vấn đề. Đối với người ắp phe, ngôi sao là những
nén vàng. Nhưng hết thảy những loại sao đó đều câm. Bác, thì
bác sẽ có những ngôi sao như của riêng của bác, không ai có
được như thế..."
"Chú bé có ý nói chi?"
"Ngày sau, những lúc nào bác
ngó bầu trời đêm đêm, vì bởi rằng tôi sẽ trú tại một ngôi
sao trong đám sao xúm xít đó, vì bởi tôi sẽ cười ở trong một
ngôi sao nào trong số đó, thì đối với bác cũng như là mọi
ngôi sao cùng người lên tất cả. Bác ạ, bác sẽ có những ngôi
sao thảy thảy biết cười!"
Và chú cười nữa.
"Và khi nào mai sau bác được
an ủi (người ta sẽ được an ủi luôn luôn) bác sẽ hài lòng vì
đã quen biết tôi. Bác sẽ luôn luôn là người bạn của tôi. Bác
sẽ muốn cười với tôi. Và bác sẽ mở cánh cửa sổ ra đôi lúc,
vậy đó, cho vui hứng hoan hỷ... đó thôi. Và những bạn hữu
của bác sẽ ngạc nhiên nhìn thấy bác ngó trời mà cười. Thì
bác sẽ bảo họ: "Ừ, những ngôi sao, những ngôi sao là cái gì
như thế! Mà bởi đâu cái đó lúc nào cũng khiến cho tôi
cười!". Và họ sẽ tưởng là bác điên. Thế thì té ra tôi sẽ
chơi khăm bác một vố tệ hại thật..."
Và chú cười nữa.
"Thì cũng như là tôi đã cho
bác một mớ những lục lạc, những chuông con viết cười, thay
vì những ngôi sao..."
Và chú cười nữa. Rồi trở lại
nghiêm trang:
"Đêm nay... bác biết đó...
đừng có tới nhé."
"Tôi sẽ không rời chú."
"Tôi sẽ có vẻ như đau đớn...
tôi sẽ có vẻ như là chết đi, có vẻ sơ sơ thôi. Vậy đó. Bác
đừng tới coi làm chi, có đáng chi đâu..."
"Tôi sẽ không rời chú"
Nhưng chú bé lo âu.
"Tôi nói vậy... ấy là bởi con
rắn. Chẳng nên để nó mổ vào bác... Rắn, chúng nó độc ác lắm.
Có thể cắn mổ người ta để mà chơi..."
"Tôi sẽ không rời chú."
Nhưng có cái gì làm chú bé an
tâm:
"Ấy nhưng thật rằng chúng
không còn nọc độc nữa cho lần mổ thứ hai..."
Đêm hôm đó tôi không nhìn thấy
chú khởi sự lên đường. Chú đã thoát đi ra không tiếng động.
Lúc tôi chạy theo kịp, thì chú bước đi một cách quyết định,
bước đi nhanh. Chú chỉ nói:
"A! bác lại tới rồi..."
Và chú nắm lấy tay tôi. Nhưng
chú còn bứt rứt:
"Bác sai rồi đó. Bác sẽ khổ
lòng. Tôi sẽ có vẻ như chết đi, và thật ra là không phải..."
Tôi, tôi im lặng.
"Nhưng sẽ cũng chỉ như một cái
vỏ khô bỏ rớt lại. Đâu có chi buồn, những cái vỏ khô..."
Tôi, tôi im lặng.
Chú có ý chán nản một ít.
Nhưng chú gắng nói thêm:
"Sẽ ngộ nghĩnh lắm mà. Tôi
nữa, tôi cũng sẽ nhìn những ngôi sao. Mọi ngôi sao sẽ là
những cái giếng với một cái bánh xe ròng rọc hoen rỉ. Mọi
ngôi sao sẽ rót nước cho tôi uống..."
Tôi, tôi im lặng.
"Sẽ thích thú lắm mà! Bác sẽ
có năm trăm triệu cái chuông con, tôi sẽ có năm trăm triệu
cái giếng..."
Và chú, chú cũng im lặng, vì
chú khóc...
"Đó rồi. Để cháu bước một
mình."
Và chú ngồi xuống vì chú sợ.
Chú nói nữa:
"Bác biết đó... đóa hoa của
tôi... tôi chịu trách nhiệm. Nó yếu ớt quá! Và ngây thơ quá.
Nó có bốn cái gai nhọn chẳng ăn nhầm đâu vào đâu cả, thì làm
sao mà tự bảo vệ được thân mình..."
Tôi, tôi ngồi xuống vì tôi
không có thể đứng được nữa. Chú bảo:
"Đó... Thế là xong..."
Chú ngập ngừng một chút, rồi
đứng dậy. Chú bước một bước. Tôi, tôi không thể nhúc nhích
nữa.
Chỉ có thấy một thoáng chớp
vàng lóe bên mắt cá chú. Chú đứng yên một lúc. Chú không
kêu. Chú té xuống dịu dàng như một cái cây. Cũng không nghe
một tiếng động nào vì cát rộng.