Người Việt
mình! Ba chữ thân tình như được nối thẳng tới cuống tim! Người Việt
mình! Ông bà cha mẹ con cái xúm xít, tựa nhau mà sống. Như những
cây chuối con vây quanh chuối mẹ, chuối chị bên cạnh chuối em. Cây
mẹ mập mạp nứt bẹ trỗ buồng, các con xanh tươi mơn man vuốt ve mẹ,
tíu tít xào xạc vỗ về nhau trong hơi gió.
Lớn lên, cao gần bằng mẹ, cũng tự mình nẻ buồng nhảy con, nhưng vẫn
san sát bên nhau nghiêng mình hứng nắng. Từ thế hệ này sang thế hệ
khác, gia đình kiên cố tiếp tục vững vàng, nhịp nhàng, như hết xuân
lại sang đông, hết mưa rồi lại nắng. Những người con xứ mình hiếu
thảo một cách tự nhiên. Khi cha mẹ già yếu, không tự lo được nữa,
các con chia nhau chăm sóc, sớt nhau nhọc nhằn một cách hiển nhiên,
như cây lớn lên phải ra bông kết trái. Khi cha mẹ nghèo, các con gom
góp dành dụm chăm sóc cha mẹ. Khi cha mẹ có khá tiền, các con khỏi
phải nghĩ đến bổn phận vật chất, nhưng cũng phải nghĩ đến tình cảm,
đến tinh thần. Vì đã đến lúc xương loãng, mắt mờ, chỉ cần lỡ đạp lên
một hột chanh nhỏ trơn ướt là cha mẹ có thể trở thành phế nhân.
Các con
ơi! Các con nào có biết, vừa tỉnh ngủ, mẹ đã lo lắng không biết các
con có khoẻ mạnh không, sao cả tháng nay không đứa nào điện thoại
hỏi thăm mẹ. Mẹ đâu còn bao lăm năm để sống nữa mà các con tiếc thì
giờ? Mẹ đâu đòi hỏi gì nhiều. Đi đâu tạt tới cho mẹ nhìn mặt con. Cả
ngày hết ngồi rồi lại nằm trên ghế salon chờ để được nghe tiếng giày
các con sào sạo trên sân sỏi, để nghe tiến lách tách từ ổ khóa, và
những khuôn mặt thân yêu của sẽ mẹ hiện ra như những thiên thần, đem
niềm vui, tiếng cười và sự sống cho mẹ.
Ngày Tết
nước ta,
con cháu tụ họp lại nhà cha mẹ ba ngày trong khi các nước Âu Mỹ, con
cháu từ xa về nhà cha mẹ tổ chức ăn uống, quây quần bên nhau trong
ngày lễ Giáng sinh, để cháu khỏi quên ông bà, để con khỏi quên cha
mẹ. Những năm mẹ còn khoẻ, mẹ chuẩn bị các món ăn mà các con thích.
Dũng thích món foie gras làm bằng gan ngỗng béo đậm đà ăn với bánh
mì mềm. Khôi đặc biệt thích tôm cua hấp chấm với sauce mayonnaise.
Còn món huître thì mẹ chờ các con tới tách vỏ. Lúc này có những dịch
vu giao bánh tận nhà, nên mẹ khỏi phải nhờ các con đi đặt bánh. Mẹ
đã chuẩn bị mọi thứ, chỉ chờ các con tới. Nhưng năm nay mẹ không ra
đường được. Cái chân trái đau nhức tới hông. Mẹ phải chống nạng,
không lên lầu được và lẽ dĩ nhiên không ra ngoài lạnh được. Mới ngày
12 tháng chạp mà hàn thử biểu đã xuống gần không độ. Mẹ sợ mọi thứ
lạnh. Đã tới lúc mẹ khiêng không nổi thanh củi để chụm lò sưởi, phải
thay bằng lò sưởi điện mặc dù mẹ thích nhìn ngọn lửa sáng thiên
nhiên. Ngày xưa ba mẹ thường ngồi bên nhau nhìn lửa,
có khi còn nấu sôi được ấm nước, nấu chín món
ra gu. Mẹ nằm trong nhà đóng kín, áp tai xuống mặt ghế,
hồi hộp chờ tiếng xe chạy chậm dần, ngóng
tiếng đóng cửa đánh sầm. Nóng ruột thì điện thoại tới các con, chỉ
để xem các con có ở nhà không mà yên tâm. Mẹ muốn các con tự ý tới
thăm vì tình thương nhớ mẹ chớ không phải vì bổn phận. Mẹ đâu cần
quà cáp đắt tiền? Mỗi ngày khi đi làm thì tạt qua, mua cho mẹ nửa ổ
bánh mì, thỉnh thoảng một đôi găng tay hay đôi tất để mẹ mang, lòng
ấm áp nhớ con mỗi khi mang. Đâu phải mẹ chỉ nhớ có con thôi? Mẹ đã
từng giữ bốn đứa cháu nội từ lúc mới sinh đến ba tuổi, trụng bình,
khuấy sữa cho chúng bú, rửa đít, ẵm cháu đi khám bịnh khi thời tiết
thay đổi, nghe chúng bi bô nói, dạy đếm một hai ba, dạy chữ a chữ b,
đánh vần bờ a ba huyền bà. Mẹ thuộc lòng từng đặc điểm của mỗi đứa,
từ cái ăn cho đến trò chơi. Vậy mà từ khi chúng vô học mẫu giáo tới
khi lên đại học, bà chỉ loáng thoáng gặp cháu mấy lần, đến nỗi tưởng
tượng nếu gặp ngoài đường, chắc gì bà đã nhận ra cháu? Hai cái piano
Yamaha mẹ mua cho hai con, không biết có cháu nào học không, hay chỉ
để trang hoàng như mấy tấm sơn mài vô vị?
Bên này con
người sống như những ốc đảo mùa đông. Có thì giờ và khoẻ mạnh thì
với tay bấm điện thoại hai ba phút hỏi thăm cha mẹ: ça va,
khỏe không, xem chừng đã làm tròn bổn phận, lương tâm yên ổn
trong suốt mấy tháng. Con tới thăm thì cha mẹ tự hỏi không biết lần
này nó tới xin gì.
Đâu ai xa
lạ? Mới cách đây ba tháng, thằng Dũng mượn hai trăm ngàn quan để mua
xe Volkswagen của Đức. Có xe xong, nó lặn luôn. Nó muốn lấy tiền của
mình nhưng không xin mà bày đặt "mượn". Đó là một cách dùng chữ
ranh ma, dối trá một cách kiêu ngạo. Thằng lớn mượn được thì thằng
nhỏ phải ráng nghĩ cách để "mượn" một số tiền tương đương cho cân
xứng. Xe mới mua, không lẽ đổi cái khác, thì bảo là sửa nhà, xây
thêm căn gác. Chỉ có tôi là thua thiệt. Vợ chồng con cái tụi nó dẫn
nhau đi ăn tiệm, đi xi nê, mà có bao giờ chúng mời mình? À mà có
mời tôi cũng chẳng muốn đi. Thấy cái mặt con dâu vênh vang một cách
dốt nát thì thà là nhìn trần nhà còn hạnh phúc hơn. Cả chục năm rồi
tôi chưa mua đồ mới. Bao nhiêu tiền hưu trí của hai vợ chồng tôi,
tôi đâu dám ăn xài nên cứ chắc bóp để dành, không dám cho chúng
biết. Nhưng khi đã hết tự ra nhà băng một mình rồi, thì chúng
biết rõ vanh vách từng con số, từng dấu phẩy. Không cho, sẽ không
yên với chúng: Để tiền làm gì cho nhiều, sắp chết rồi, chết rồi
có mang đi được không? Đồ bất hiếu! Đó, con cái thời nay là vậy
đó! Chúng nó rủa tôi chết nhanh để chúng bán nhà, moi móc hết mọi
tài khoản ngân hàng để chia của. Tôi mà biết trước như vậy thì đã
bước thêm bước nữa, thì giờ đây tôi đâu có thui thủi một mình? Trên
tivi, có mấy lần chiếu những cặp vợ chồng già ra vô có nhau, tôi
cảm thấy lạnh lẽo đến rùng mình. Phải chi biết trước, tôi sẽ đi du
lịch, ăn những món ngon nhất, tôi sẽ... nếu biết trước... phải
chi...
Tôi sắp sửa rời căn nhà của vợ chồng tôi xây cất thời mới cưới nhau
sao? Lúc anh đi, thằng Dũng mới tám tuổi, hay phá phách bị cô phạt.
Thằng Khôi hay khóc lè nhè, mét mẹ mỗi khi bị anh đánh. Trên tay
hai đứa con dại, tôi bận rộn quay quắc nhớ thương. Cái con vợ
thằng Dũng! Nó hỗn mà thằng Dũng trọng vợ hơn mẹ. Cúc cu cúc
cu cúc cu ... À, cái đồng hồ có con cú nhảy ra kêu cúc cu này
là quà cưới của mình đây, nó vẫn chạy đều và con chim vẫn không
quên mỗi giờ bật nắp, nhảy ra hót, hót xong lại nhảy vô khép cửa
lại. Sao mắt lại cay? Sao gối ướt lạnh? Tôi sắp xa căn nhà chính tôi
chọn kiểu, nơi hàng rào trước tôi lâng lâng trồng một đám hồng
nhung, chỗ góc sau một nhóm hồng vàng. Giờ đây cằn cỗi, lá bị sâu
ăn, xoắn lại, thâm từng nơi. Lâu quá chưa được bón phân. Cây hồng
sướng hơn tôi. Cứ đứng một nơi, đã có nước dưới lòng đất, đã có thán
khí, có dưỡng khí, có ánh nắng mỗi ngày. Chẳng cần đến con cháu gì
cả cho mệt thân, rồi cuối cùng sống chết cũng một mình. Mấy năm nay
tôi khai nhức đầu, để mua thuốc dự trữ và để trong ngăn kéo... Đây
rồi. Cái phích nước sôi giờ đây đã lạnh. Cái
ly... Tôi không cần một thằng con nào hết! Việt Nam ơi!
Xin lỗi đã lâu tôi không về thăm, nhưng có
khi nào tôi quên nước tôi đâu? Anh, em thương
anh cũng vì anh yêu quý quê hương và khi đi ăn foyer (1),
thấy anh hiền lành nhất đám. Nhớ lại ngày thời còn sinh viên, vui
quá phải không anh? Anh có nhớ vụ bizutage (2) không? Bây giờ hết
rồi vì có mấy vụ làm chết người. Nghĩ tụi sinh viên bày ra cái trò
chơi ác hành hạ ma mới. Anh may mắn bị phạt nhẹ, chỉ bị tụi ma cũ
dựng đầu dậy giữa đêm: "On veille sur vous" rồi bắt anh quỳ.
Có người còn bị đánh. Còn em thì chỉ bị hình phạt là khi thấy họ thì
phải cúi đầu chào "bonjour à l'ancienne". Trường dệt ở Lyon
bị họ tạt lên đầu cả thùng phẩm nhuộm, đã có vài người chết vì họ
đâu nghĩ trong phẩm có chất độc?. Lúc bấy giờ con gái chỉ đếm trên
đầu ngón tay, nên em có lu bù chàng trai theo em mặc dù em không
đẹp. Anh chàng Tuấn, Khanh có bộ mã bảnh bao, nhưng ăn nói vô duyên.
Họ có quyền khinh nước Mỹ. Nhưng khinh nước Việt mình thì em không
tha thứ. Có lần nghe thằng Khanh nói bập bẹ cần gì phải học tiếng
Việt vì đâu có tới Việt Nam mà em giận run. Hừ, không "tới"
Việt Nam! Không cần học tiếng Việt! Cái mặt Việt đặc sệt! Thằng Chấn
qua đây lúc 14 tuổi đã quên hết ráo trọi tiếng mẹ đẻ. Còn anh thì
giọng Nam rặt. Hiền lành ít nói nên em thương anh trước khi anh ngỏ
lời với em. Bây giờ em mới cho anh biết bí mật của em đó. Em thù căn
bệnh ung thư phổi đã làm anh đau đớn. Hình ảnh anh nhăn nhó quằn
quại ám ảnh em cho tới bây giờ. Mới đó mà anh đã xa em bốn mươi
năm! Anh ơi em mệt lắm rồi, đầu nóng, choáng váng... Tiếng chuông
nhà thờ đổ liên hồi. Tiếng pháo bông lụp bụp chiếu sáng căn phòng
tối om. Em không đứng dậy bật đèn nổi. Có cái gì đè nặng nơi ngực.
Uở, anh đi chơi mới về đó hả, sao không thay áo màu kem em mới mua
tặng anh hôm sinh nhật?.. mà sao anh cứ thích bận áo đứt nút đó
hoài, em lại cứ quên tra lại cái nút... đúng rồi, tại vì áo đó mềm
và ấm nữa ... còn cái mũ bê rê nỉ màu xám cũng em lựa cho anh... cái
mũ đó em còn cất và đội mỗi khi cảm thấy lạnh sắp cảm.. sống một
mình phải giữ gìn sức khoẻ... đau bịnh khổ lắm, không ai nấu cháo,
phải nhịn đói cho tới khi khoẻ mới ráng một tay chống, một tay vo
gạo... cái mũ là anh, nó luôn ở bên em.. có khi nhớ anh, em cũng đội
nó... màu xám thời đó à la mode... là màu của ... uở.. anh
ơi sao anh đi nhanh vậy, sao sáng vậy... sao anh chạy... sáng quá,
sáng chói mắt... em chạy theo sao kịp.. anh ơi...chờ em với...
Phước...!!
==== |